[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 175 - Chương 175: Tư Tưởng Của Triệu Cẩn (1)

Chương 175: Tư tưởng của Triệu Cẩn (1) Chương 175: Tư tưởng của Triệu Cẩn (1)Chương 175: Tư tưởng của Triệu Cẩn (1)

Nhưng cũng không đúng, ở kiếp trước cô không dám để lộ ra một chút da thịt, tay mặt càng bôi đen sì, chỉ sợ không bảo vệ được bản thân trong sự xô đẩy của đàn ông.

Triệu Khác giặt quần áo xong, đứng dậy đi phơi, thấy cô vẫn đứng bất động, không nhịn được hỏi: "Sao vẫn chưa đi tắm? Chờ một chút nữa nước sẽ lạnh."

"Em..., hôm nay em không muốn tắm."

Triệu Khác đặt chậu xuống, ngẩng đầu nhìn cô, lo lắng nói: "Không thoải mái sao?"

Nghĩ một chút, anh lại nói: "Muốn anh nấu chút nước đường đỏ không?"

Tô Mai sửng sốt, hơn nửa đêm uống nước đường đỏ gì chứ: 'Không cần."

"Vậy ngâm chân một chút."

Dứt lời, Triệu Khác xoay người cầm chậu rửa chân, đi vào phòng tắm lấy gáo múc nước nóng, đặt xuống giữa nhà, nói với cô: "Được rồi, mau ngâm một chút rồi đi ngủ thôi."

Tô Mai gật gật đầu, chuyển ghế ngồi tới trước chậu ngâm, cởi vớ ra, thả chân vào, hơi nóng một chút.

Phao chân xong, Tô Mai đổ nước, đánh răng rửa mặt sau đó xoay người vào phòng.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Nhìn một lớp màn mỏng manh, Tô Mai nhanh chóng tắt đèn, vén chăn lên giường.

Nhưng mà mặc áo ngoài rất không thoải mái, và trên tóc đều là mùi dầu khói, rất muốn tắm rửa.

Triệu Khác phơi quần áo xong, rửa mặt sau đó chần chờ một lát, vẫn lấy phích nước nóng làm một ly nước đường đỏ.

"Tô Mai, ngủ rôi sao?" Triệu Khác bưng nước đường đỏ, đứng ở ngoài màn hỏi.

Tô Mai sợ tới mức ngồi bật dậy: "Anh, anh có việc gì?"

"Anh làm cho em ly nước đường đỏ."

"À, em không khát." Tô Mai đáp xong, chậm chạp phản ứng lại: 'không phải là anh cho rằng bà dì của em tới chứ?"

"Bà dì!" Triệu Khác ngẩn ra: "Bà dì của em sắp tới đây? Khi nào? Cần đi lái xe đi đón không?”

"... Không phải." Tô Mai xấu hổ buồn bực nghiến răng: "Em không có dì sắp tới đây, em cũng không muốn uống nước, anh tự uống đi."

Dứt lời, lập tức một nằm, Tô Mai kéo chăn che đầu lại.

Ngủ đến nửa đêm, Tô Mai vẫn lén lút đứng dậy nấu nước, gội đầu tắm rửa, thay quần áo trên người.

Tính cảnh giác của Triệu Khác cao, Tô Mai vừa dậy anh đã tỉnh.

Ban đầu cho là cô muốn đi vệ sinh, nghe theo tiếng động trong phòng bếp truyền ra, lại cảm thấy tám phần là bụng không thoải mái, người khó chịu nên không ngủ được, tự mình nấu nước gừng đường đỏ uống.

Triệu Khác xốc chăn lên theo bản năng muốn tới phòng bếp giúp đỡ, đột nhiên lại dừng lại, quả nhiên nước đường đỏ anh pha trước khi đi ngủ cô không uống nửa ngụm, trong giọng nói còn hơi có chút tức giận, là cảm thấy ngượng ngùng.

Bỏ đi, một ly nước cũng tốn bao nhiêu, để cô tự làm thôi.

Ở trên núi mấy ngày, tuy rằng không căng thẳng muốn chết như khi làm nhiệm vụ, lại cũng mệt mỏi không ít, Triệu Khác nằm xuống, nhắm mắt lại cảm thấy thời gian trôi qua có chút lâu, không khỏi lại cảnh giác mở mắt, đứng dậy xuống giường đi ra cửa. Tiếng nước trong phòng tắm truyền đến.

Triệu Khác không dừng bước chân, đi thẳng tới phòng bếp, lọ đường đỏ, gừng trong sọt tre dưới bàn không có dấu vết bị động chạm.

Suy nghĩ một chút, Triệu Khác tựa như hiểu ra gì đó.

Không nhịn được, Triệu Khác phụt cười.

Đều đã làm mẹ rồi, còn... Thật là...

Tô Mai vẩy nước ở trong phòng tắm bỗng nhiên cứng đờ, cơ thể cũng căng chặt.

Triệu Khác vểnh vểnh lỗ tai, có thể tưởng tượng ra biểu cảm xù lông của cô mèo nhỏ, che miệng lại ho nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt đều là ý cười.

Sợ chọc cô tức giận, Triệu Khác giả vờ đi vệ sinh, dẫm mạnh chân quay về phòng ngủ.

Tô Mai mím môi, nhớ lại đêm kết hôn, sư đoàn trưởng Chu biết chân của tư lệnh Giang có hi vọng chữa khỏi, vui sướng tới mức bỏ tiền túi mở tiệc ở nhà ăn, lôi mọi người đi uống rượu, cả đêm không về. ...

Thỉnh thoảng Triệu Khác tỉnh dậy, nghe được tiếng kẽo kẹt của giường tre truyền tới, trong lòng không khỏi thở dài, còn tưởng rằng vào núi mấy ngày, đã đủ thời gian cho cô thích ứng.

Hôm sau, Triệu Khác rời giường sớm, đi ra cửa quân khu.

Nghe tiếng bước chân đi xa, Tô Mai xoay người, thả lỏng sau đó nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Nhưng cô ngủ chưa bao lâu, Tiểu Hắc Đản mơ mơ màng màng kéo quần áo cô, Tô Mai ngồi bật dậy ôm cậu bé vọt vào vệ sinh.

Tiểu Hắc Đản đi vệ sinh xong, cũng phải lập tức bế Tiểu Du ra ngoài, nếu không cứ chờ lũ lụt ngập tràn đi. Lăn lộn như vậy, trong mắt hai đứa bé cũng không còn buồn ngủ nữa, bọn trẻ không ngủ, Tô Mai cũng đừng nghĩ được ngủ.

Hai đứa bé ở trên giường, từ đầu chăn bên này chui vào đầu bên kia như đang thi đấu, sau đó lại té ngã, kết quả không phải chân anh nện ở trên mặt tôi, chính là đầu tôi gối lên chân của anh, anh đẩy tôi một cái, tôi đá anh một cú, chỉ chốc lát sau Tiểu Hắc Đản đã đè Tiểu Du ở dưới người đánh.

Tiểu Du cũng không chịu yếu thế, móng tay mấy ngày không cắt lập tức vươn lên mặt Tiểu Hắc Đản.

Một vết máu rất dài từ gương mặt tới mũi.

Tô Mai bò dậy kéo hai đứa bé ra.
Bình Luận (0)
Comment