Chương 174: Sống chung (2)
Chương 174: Sống chung (2)Chương 174: Sống chung (2)
Triệu Cẩn quét mắt nhìn con vật nhỏ co rúm lại trên mặt đất, hai tay vắt lại đặt ra sau đầu gối lên, lười nhác nhìn về phía chân trời ráng đỏ: "Không đọc, em đã đọc cả ngày rồi."
Ở lưng chừng núi, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu bạn đều có thể nhìn thấy các loại động vật nhỏ, chim chóc, rắn, nhím, ếch xanh, cóc ghẻ, ốc sên, và cả gà rừng trong bụi cỏ bay qua, ở trước mắt có con thỏ và các loài sâu chạy qua, lúc mới đầu còn sẽ ngạc nhiên, dần dần nhìn thấy nhiều, nên thấy mãi cũng thành quen.
Tô Mai chống lên cửa phòng bếp, nhìn độ cao cánh cửa cách mặt đất một chút, xem ra phải làm một cái ngạch cửa, nếu không cũng không biết lần sau sẽ là con gì chui vào.
Bên này không thể so sánh với chỗ cũ, bởi vì sau này có gia đình tiểu đoàn trưởng Vương ở, có thêm chút hơi người, không còn nhiều động vật xâm nhập lắm, nhưng cũng chỉ hoạt động ở trong bụi cỏ, dường như sẽ không xuất hiện ở trên con đường thường xuyên đi, hoặc là xông vào trong nhà.
Mà sườn núi bên này thì khác, phía sau nhà chính là rừng tre, xuyên qua hàng tre thưa thớt là rừng núi nguyên thuỷ hàng năm không có người đi vào, bốn phía xung quanh nhà, trước mắt cũng chỉ có gia đình, ban ngày còn thường xuyên không có ai ở nhà.
Buông giỏ tre xuống, Tô Mai xắn ống tay áo, vặn vòi nước ở bên ngoài phòng bếp ra, rửa tay một chút, lấy gáo múc nửa gáo nước, nghĩ một chút Tô Mai thăm dò: "Niệm Doanh, cháu còn muốn ăn mì không?"
Lâm Niệm Doanh: "Không ăn, thím cần cháu nhóm lửa không?”
"Đợi chút rồi nhóm."
"Vâng." "Chú Triệu, chú Triệu." Tiểu Hắc Đản ôm trống và dùi trống, từ trong phòng lao tới kêu lên: “Chú giúp cháu đeo lên."
Triệu Khác buông Tiểu Du xuống, nhận lấy trống, đeo lên eo cho cậu bé: "Được."
Tiểu Hắc Đản xoay người, hai chân tách ra, hùng hổ hơi ngồi xổm xuống: "Tùng tùng..."
Nhịp trống vang dội lập tức vang lên ở trong sân.
Con nhím co rúm thành quả bóng trong tay Lâm Niệm Doanh sợ tới mức run bần bật.
Một con rắn nhỏ từ sau phòng bếp bò ra, nhanh chóng bò qua sân, bỏ chạy ra bên ngoài.
"Ôi... Con sâu." Miệng Tiểu Du kêu lên, lảo đảo đuổi theo về phía cửa, trong chớp mắt con rắn nhỏ kia lập tức biến mất bên ngoài tường, cậu bé ngẩn ngơ xoay người đi vào, chân trái vướng chân phải, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn mấy người trong sân một chút, thấy không có ai để ý tới cậu bé, ấm ức nhịn một chút, sau đó hai chân hai tay nhanh chóng bò lên, đảo mắt đã bò tới cửa bếp.
Triệu Khác đi mấy bước qua xách cậu bé lên, ôm ở trong lòng ngực.
Trong phòng, Tô Mai đang nấu mì.
"Chú Triệu." kết thúc một bài, hai mắt Tiểu Hắc Đản sáng bừng nói: "Thế nào, dễ nghe không?”
Từ phòng bếp về, Tiểu Hắc Đản vẫn không ngừng tập luyện, trong mấy ngày ngắn ngủi có thể nói là tiến bộ nhanh chóng.
"Không tệ!" Triệu Khác gật gật đầu khẳng định: "Có thể học bài mới rồi."
"Mẹ, mẹ, mẹ nghe được không?" Tiểu Hắc Đản vọt vào phòng bếp, kêu lên: "Con có thể học bài mới rồi, khi nào thì mẹ đưa con đi tìm chú hai?" Triệu Khác nghi hoặc nhìn về phía Lâm Niệm Doanh: "Chú haï là ai?"
Lâm Niệm Doanh: "Chú bán trống da trâu cho Tiểu Hắc Đản."
"Ừm”" Tiểu Hắc Đản quay đầu lại nói: 'Chú ấy múa sư tử lớn rất đẹp."
"Ồ" Triệu Khác thả Tiểu Du xuống, vẫy vẫy tay với Tiểu Hắc Đản: "Lại đây chú dạy cho cháu."
Tiểu Hắc Đản kinh ngạc trừng lớn mắt: "Chú Triệu, chú cũng biết gõ trống?"
Triệu Cẩn cười nói: "Ba của anh còn biết thổi kèn Bugle nữa."
Lâm Niệm Doanh cũng trừng lớn mắt theo: "Chú Triệu lợi hại như vậy!"
Dường như không có gì là không biết!
Triệu Khác cởi trống bên hông Tiểu Hắc Đản xuống, giơ tay trái lên, tay phải đánh dùi trống: "Tùng tùng..."
Khúc kinh điển biệt danh trong quân) vang lên từ trong tay anh.
Tiểu Hắc Đản hưng phấn võ tay 'bộp bộp': "Chú Triệu dạy cháu."
"Được" Triệu Khác vừa giảng giải vừa gõ cửa thêm lần nữa, sau đó nâng trống đưa tới trước mặt Tiểu Hắc Đản: "Cháu dùng dùi trống trong tay gõ một cái thử xem...
Hai ba con ăn cơm xong, Triệu Khác chủ động thu dọn dẹp bát đũa, đun một nồi nước to, cho mấy thằng nhóc kia lần lượt tắm nước nóng, đưa hai đứa lớn vào trong phòng, đứa bé thì bọc khăn vải to đưa cho Tô Mai.
Tô Mai dỗ hai đứa bé ngủ xong đi ra ngoài, Triệu Khác đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô, đang ở bên cạnh ao giặt quần áo của mấy đứa bé.
Tô Mai nhất thời có chút do dự, bởi vì mặt trước sân của căn nhà này rất lớn, phía sau lại gần rừng trúc, cho nên chỉ sửa lại mặt trước, bởi vậy, nếu trong phòng tắm có động tĩnh gì, ở trong sân có thể nghe thấy.
Điều này khiến cô rất không được tự nhiên. Cô cũng không biết vì sao, đột nhiên lại trở nên quái dị. Nếu là ở kiếp trước, có được chút nước để tắm rửa là không tệ rồi, nào có để ý nhiều như vậy.