Chương 173: Sống chung (1)
Chương 173: Sống chung (1)Chương 173: Sống chung (1)
Bánh bao mới chưng chưa là gì cả, một chiến sĩ có thể ăn sáu, bảy cái, họ ăn với tỏi giã càng ngon hơn, huống chỉ còn có món ốc hấp.
Bế tiểu Du, xách nửa chậu đồ hấp và hai cái bánh bao sĩ quan hậu cần mạnh mẽ nhét vào trong tay, rồi đi cùng tiểu đoàn trưởng Vương dẫn Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh ăn căng bụng về nhà họ Vương đón Triệu Cẩn, Tô Mai cũng đang lo lắng chờ phát tiên lương, có nên nhận không đây?
Nếu không cứ ăn tiếp như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Mẹ, mẹ." Đột nhiên, Tiểu Hắc Đản kéo ống quần Tô Mai, chỉ phía trên, kêu lên: "Là chú Triệu!"
Tô Mai ngẩng đầu, Triệu Khác đang cõng Triệu Cẩn đi ra từ nhà họ Vương.
Tiểu Hắc Đản buông ống quần Tô Mai, xông tới như đạn đại bác: "Chú Triệu! Chú Triệu!"
Triệu Khác cúi người đón cậu bé, một tay ôm cả hai chân Triệu Cẩn ở phía sau, một tay bế Tiểu Hắc Đản.
"Chú Triệu, chú về lúc nào thế?"
"Vừa về."
"Vậy chú ăn cơm chưa?”
"Chưa đâu."
"Mẹ mang theo canh ốc, còn có bánh bao, lát nữa chú phải ăn nhiều một chút nhé."
"Được, cảm ơn Niệm Huy."
Tô Mai bế tiểu Du, dẫn Lâm Niệm Doanh chờ ở bên đường núi.
Lâm Niệm Doanh: “Chú Triệu. Triệu Khác nhìn túi trống của mình, cười nói: "Trong túi đựng trái cây rừng, tự qua lấy."
Lâm Niệm Doanh túm túi áo của anh, liếc nhìn vào trong, là trái hồng, đưa tay ra nắm lấy, cho Tiểu Hắc Đản mấy cái, tiểu Du một cái.
Triệu Cẩn có hơi sạch sẽ, hoa quả không rửa không ăn.
Lâm Niệm Doanh không cho Triệu Cẩn: "Thím ăn."
Triệu Khác cười theo, nói: "Rất ngọt, nếm thử đi."
Tô Mai bóp một cái, rất đẹp giống đèn lồng, ăn trong miệng chua chua ngọt ngọt: 'Bác Vương nấu cơm chưa?"
Chưa nấu à, cô đưa đồ ăn trên tay qua, về nhà làm thêm một ít thức ăn cho hai người.
"Đang nấu." Triệu Khác nói: "Giữ anh và tiểu Cẩn ăn cơm, anh không ở lại."
Nếu như thế thì không cần đi đưa. Tô Mai xoay người dẫn Lâm Niệm Doanh xuống theo anh: "Bánh bao không đủ, trở về làm ít mì, ăn với thức ăn cho hai người."
Triệu Khác: "Được."
"Từ lúc bắt đầu làm việc, sĩ quan hậu cần gần như bữa bữa đều để em mang chút thức ăn về cho bọn trẻ ăn." Tô Mai nói: 'Em nhận lương nữa thì có phải không tốt lắm không?"
"Vậy thì chờ đầu tháng lúc phát tiền lương, em để lại mấy đồng cho Đại Bàn, để Đại Bàn làm hóa đơn."
"Được."
Sửa sân xong vẫn chưa lắp cổng, vốn dĩ là muốn chuyển cánh cổng tre của sân kia tới, kết quả, ngày thứ ba sau khi bọn họ kết hôn, sân kia đã bị một tiểu đoàn phó lấy. Dường như vợ anh có mâu thuẫn với gia đình, để anh gửi điện báo, không chờ trả lời đã bế con mua vé xe tới đây.
Ở phòng khách thì không kịp dọn dẹp, nên tới nhà hỏi Tô Mai.
Tô Mai đành phải cầm chìa khóa theo anh tới hậu cần quân sự, để nói chuyện.
Ở giữa sườn núi, phía sau là núi rừng rậm rạp, không có cổng, trong lòng Tô Mai luôn cảm thấy không an toàn: "Ngày mai anh được nghỉ không?"
"Không được nghỉ." Triệu Khác nói: "Nhưng mà buổi tối có thể về sớm một chút, muốn làm gì, em nói đi."
"Em muốn vào núi chặt một chút cây tre về làm cổng, rồi làm xe lăn cho Tiểu Cẩn." Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào trong sân, Tô Mai đưa mắt quan sát một chút theo bản năng, quần áo buổi sáng cô phơi không có ở đây, trên giá phơi bằng tre hình tam giác là quần áo đi rừng và tất chân của Triệu Khác, gạch xanh hai bên định để trồng rau, đã xới lên được một nửa: "Khi nào thì anh về nhà?”
"Bốn giờ rưỡi." Triệu Khác dứt lời, thả Tiểu Hắc Đản xuống: "Được rồi, về đến nhà rồi."
"Chú Triệu, cháu tập trống, gõ cho chú nghe được không?"
"Được, đi lấy đi."
Tiểu Hắc Đản quay đầu lại nói với Tô Mai: "Mẹ, chìa khóa."
Sợ động vật gì đó từ trên núi xuống xông vào phòng làm hỏng đồ, Tô Mai làm khoá cho mỗi một cánh cửa, ra khỏi cửa là sẽ khóa lại.
Tô Mai buông Tiểu Du xuống, đưa chìa khóa cho cậu bé.
Bốn tuổi Tiểu Hắc Đản cao một mét, mở cửa có chút tốn sức.
Lâm Niệm Doanh đi theo phía sau cậu bé, tới trước cửa, lập tức từ phía sau bế cậu bé lên để cao hơn một chút.
Tiểu Hắc Đản mở cửa nhà chính, nhét chùm chìa khoá vào trong ngực Lâm Niệm Doanh, vọt vào phòng.
Lâm Niệm Doanh cầm chìa khóa, mở cửa phòng phía Tây ra, xoay người lại mở cửa phòng bếp.
"Cháu muốn ngồi chơi một lát, hay là về nhà?" Triệu Khác hỏi Triệu Cẩn.
"Ngồi chơi."
Lâm Niệm Doanh nhặt được một con nhím to bằng bàn tay tới, nghe vậy, mấy bước lao vào nhà, chuyển ghế dựa ra ngồi xuống.
Triệu Khác thả Triệu Cẩn xuống, bế Tiểu Du đuổi theo Tô Mai.
Triệu Cẩn nhìn Lâm Niệm Doanh cười nói: 'Cảm ơn."
Lâm Niệm Doanh đặt con nhím ở trên mặt đất, khảy khảy gai trên người nó, thuận miệng nói: "Người trong nhà vẫn muốn cảm ơn qua cảm ơn lại sao?"
Triệu Cẩn sửng sốt, cười: "Ừm, sau này không nói nữa, cần gì, anh sẽ trực tiếp gọi em."
Lâm Niệm Doanh gật gật đầu, hỏi ngược lại: "Muốn đọc sách không?"