Chương 172: Cắt cỏ giày (2)
Chương 172: Cắt cỏ giày (2)Chương 172: Cắt cỏ giày (2)
Có điều, sĩ quan hậu cần nhìn mảnh đất hoang cách nhà ăn canh tác không xa, mấy ngày nay sĩ quan hậu cần dẫn người vào trong núi đào chút lê gai về trông xung quanh, dự định mua chút giống rau về trồng, đợi lớn lên thì ném gà con, chim cút vào nuôi.
Còn chim bồ câu, chém cây tre làm lồng tre nuôi, nửa tháng là có thể giết ăn.
Sân đột nhiên không còn náo nhiệt, Tô Mai nghiêng đầu nhìn phòng học nhỏ, hỏi Triệu Cẩn lại đọc sách: "Tiểu Cẩn, cháu có muốn đi ra ngồi một lúc không."
Trong phòng lạnh, không ấm bằng bên ngoài.
Triệu Cẩn gật đầu, Tô Mai dịch ghế, đặt ở bên cạnh cô và bà Vương, vào nhà bế Triệu Cẩn ra.
Văn sợi dây xong, bà Vương vào phòng để đồ lấy một chiếc giá gỗ, công cụ này gọi là cái cào giày.
"Tiểu Mai, lấy ghế đẩu ra đây."
Tô Mai dịch đầu ghế, theo bà Vương phân phó để cào giày cố định ở một đầu ghế đẩu.
Bà Vương ngồi lên một đầu ghế khác, cầm sợi dây lên, vừa giảng giải vừa bện rơm rạ.
Dựa theo kích thước của đôi giày, buộc chặt một đầu của bốn sợi dây vào cào giày, buộc một đầu khác ở bên hông, cầm rơm rạ xuyên qua từng sợi dây mà bện.
Bện năm, sáu cái thì thả ra ba đầu sợi dây thừng ở bên trái, sau khi bện ba cái thì thả ra ba đầu sợi dây thừng ở bên phải, sau đó nới ra, bện chặt theo dáng chân, giữa hai bên có một dây thừng.
Bên tới gót đi lên một tấc đầu, rồi dùng sợi dây thắt thành bó, lấy dây thừng tạm thay. Cuối cùng dùng một dây thừng nhỏ xuyên qua hai hàng dây thừng, lúc đi cài ở trên mắt cá chân, như vậy là xong một chiếc giày cỏ.
Bà Vương bện xong một chiếc, đứng dậy lấy sợi dây, rơm rạ cho Tô Mai, để cô thử.
Mặc dù tinh thần lực của Tô Mai không có khôi phục bằng một phần mười của kiếp trước, nhưng ghi nhớ thì không khó. Sau khi nhận lấy, hơi nhớ lại một lần động tác vừa rồi của bà Vương, cô bắt đầu bện.
"Không tệ!" Bà Vương khen, cầm dây cỏ thắt hai hàng dây thừng giúp cô.
Tô Mai nhận lấy, cởi giày vải trên chân, đi thử, vừa nhẹ vừa êm, cũng khá thoáng.
Một buổi chiều, Tô Mai không ngừng tay, làm tất cả năm đôi giày cỏ lớn nhỏ.
Sắp đến tối, Tô Mai dừng tay, bế Triệu Cẩn vào phòng, cõng tiểu Du đến nhà ăn hỗ trợ.
Vì để cho canh tác các chiến sĩ ăn ngon hơn, ngày hôm qua các chiến sĩ của nhà bếp đã ra dòng suối, nhặt được cả giỏ ốc rồi trở lại, qua một ngày một đêm nhổ cát là có thể ăn.
Tô Mai cõng tiểu Du đến nhà ăn, các chiến sĩ đã cắt đuôi ốc, rửa sạch sẽ.
"Tiểu Mai." Biết Tô Mai bị bệnh tim, sĩ quan hậu cần không để cô làm việc nặng, lúc này thấy cô tới, chỉ ghế đẩu nhỏ trước bếp: "Tới nhóm lửa."
Năm bếp cạnh nhau, một cái vừa thả bánh bao tròn vào, một cái để thả gạo lức đã rửa sạch.
Tô Mai nhìn bốn phía, xách nửa giỏ tỏi, ngồi trước bếp, đốt hai bếp kế nhau bằng củi khô, để tiểu Du xuống, hai mẹ con ngồi trước giỏ bóc tỏi.
Dĩ nhiên tiểu Du sẽ quấy rối, luôn cầm tỏi ném chơi.
Sĩ quan hậu cần hái được lá tía tô, cắt hành, gừng, ớt khô băm nhỏ, để Tô Mai đun thêm một bếp, đợi nồi nóng, đổ ít dầu hạt cải, rôi múc một ít mỡ lợn vào, như vậy sẽ thơm hơn.
Tô Mai đưa tỏi đã bóc cho sĩ quan hậu cần, sĩ quan hậu cần ném cả hành, gừng, ớt khô và lá tía tô vào trong nồi, đợi mùi thơm bay ra thì đổ một chậu ốc vào, trộn xào sau đó thêm rượu gạo.
Rượu gạo được cho vào nồi, mùi thơm tỏa ra.
Bỏ muối, nước tương, gia vị vào, đổ nước suối vào.
Đợi sôi ục ục thì bỏ khoai lang đỏ đã nạo, mì, măng khô, nấm, lát khoai tây vào, lúc bắc nồi thì rải nhiều rau củ dại.
Mùi thơm lập tức tỏa ra toàn bộ phòng bếp.
Sĩ quan hậu cần cầm bát, múc đầy một bát, đưa cho Tô Mai: "Ăn trước đi."
Dứt lời, mở nắp nồi, sĩ quan hậu cần cầm lưới lọc vớt gạo, bỏ vào lồng hấp, xới cơm cháo vào và để vào thùng gỗ đậy nắp để cho các chiến sĩ lát nữa trở về ăn.
Sau đó lại mở lồng hấp ở trong lên, nhấn bánh bao phồng lên xuống, bánh bao lõm vào, sau đó từ từ trở vê lúc ban đầu: "Được rồi, không cần đun nữa."
Tô Mai nhìn bên trong bếp, cầm cây gậy trúc tản lửa: "Còn có chút tàn lửa, một lúc nữa.”
Sĩ quan hậu cần gật đầu, gọi mọi người lấy thức ăn ăn trước, lát nữa lấy cơm cho các chiến sĩ.
Chờ tất cả mọi người đều lấy thức ăn xong, bánh bao lương thực phụ trong nồi cũng khá ổn, vừa xốp vừa lộ ra mùi lương thực thoang thoảng.
Tô Mai dẫn tiểu Du đi rửa tay, tách bánh bao, lấy nước sôi tráng ba lát khoai tây, kẹp vào bánh bao cho tiểu Du cầm ăn.
Cậu bé mới mọc hai cái răng cửa, đang trong thời kỳ thấy cái gì cũng muốn cắn.
Đại Bàn đi vào thấy Tô Mai bóc hơn nửa bát tỏi ở trước mặt, không gấp ăn trước, mà đi rửa cối đá, ném muối và vào giã nát thành bùn, múc vào chậu nhỏ, cho hai giọt đâu mè, ba thìa nước tương rồi trộn.