Chương 171: Cắt cỏ giày (1)
Chương 171: Cắt cỏ giày (1)Chương 171: Cắt cỏ giày (1)
Buổi trưa, tiểu đoàn trưởng Vương trở lại từ ruộng dùng cơm, bà Vương ném cho anh ấy một cái búa gỗ to cỡ miệng bát, chỉ thớt gỗ to và rơm rạ đã tơi trong chậu: "Giã đi, giã mềm."
"Mẹ." Tiểu đoàn trưởng Vương cầm búa gỗ cười nói: "Con bận rộn ở trong ruộng cho tới trưa, vê nhà mẹ cũng không để cho con nghỉ ngơi một chút."
Bà Vương chỉ chỉ giày cỏ hỏng trên chân tiểu đoàn trưởng Vương: "Mười ngày, con đi hỏng bốn đôi giày cỏ, nếu không mau giã rơm rạ làm hai đôi cho con, ngày mai sẽ phải đi chân trần đi làm."
Tô Mai cõng tiểu Du, lấy ra hộp súp xương dê từ nhà ăn canh tác tới, nghe vậy cười nói: "Tiểu đoàn trưởng Vương nghỉ một lát đi, để tôi."
Tiểu đoàn trưởng Vương vội khoát khoát tay, biết cô bị bệnh tim, nào dám mệt mỏi cô: "Không cần, không cần, tôi có sức."
Dứt lời, dời ghế, vớt rơm rạ trong chậu, đặt ở trên tảng đá, ngồi giã.
Để làm giày cỏ, phải giã rơm rạ mềm ra trước, chà xát thành dây cỏ, rồi mới có thể thì đánh giày.
Tô Mai đưa hộp trong tay cho bà Vương: "Sĩ quan hậu cần mua của lò mổ mười mấy cân xương dê, nấu sụp, cho cháu một ít về."
"Trả tiền thì sao?" Bà Vương nhận lấy hộp, hỏi.
"Sĩ quan hậu cần không cần, nói tổng cộng không đáng mấy đồng tiền."
"Cho dù có đáng tiền hay không." Bà Vương sợ người ta nói lời ong tiếng ve, dặn dò: 'Lần sau có không cần thì cũng đừng không trả, bác không tham ít thứ vặt này."
Tô Mai gật đầu, cởi khăn trên người xuống, để tiểu Du xuống.
Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh đã làm xong bài tập đi ra, gọi một tiếng "Mẹ/ thím', đi tới bên cạnh tiểu đoàn trưởng Vương, nhìn anh ấy giã rơm rạ, nghe anh ấy kể chuyện lý thú ở ruộng, thỉnh thoảng hỗ trợ đưa rơm rạ đã tơi cho anh ấy.
Tiểu Du nghe thấy tiếng kêu của vịt con trong ổ, tập tễnh đi tới trước cửa hàng rào gỗ, nắm hàng rào đi vào trong nhìn, trong miệng nói chuyện thì thâm với chúng.
Trương Ninh xách nửa giỏ trúc đựng cỏ xanh cho tiểu Du, dạy tiểu Du cho vịt ăn.
Bà Vương nấu cơm, dùng thịt lợn Tô Mai đưa tới lúc kết hôn, làm món cải Mai hầm thịt lợn, làm đĩa trứng chiên bồ công anh. Măng chua đã sớm bào trước xong, bà Vương lấy một ít, và trộn chúng với dầu mè.
Bà Vương đổ món súp Tô Mai mang đến vào trong nồi sành trên bếp, điều chỉnh hương vị, băm nhỏ tỏi, rắc ở phía trên.
Bà Vương múc thức ăn, Tô Mai bưng đĩa đến gian nhà chính và dọn lên, xoay người đi vào phòng học.
Triệu Cẩn ngồi một mình ở trước bàn đọc sách.
Tô Mai xoa xoa đầu cậu bé: 'Ăn cơm thôi."
Triệu Cẩn để sách xuống, nhắc nhở: "Cô Tô, xe lăn."
"Ngày mai làm cho cháu." Tô Mai khom người, bế cậu bé, áy náy nói: "Gần đây quá bận rộn, quên chuyện này."
"Không sao." Triệu Cẩn ôm cổ cô, cười nói: "Cháu sẽ lại nói với cô."
"Được, sau này cô Tô quên cái gì, hoặc là tiểu Cẩn muốn cái gì, cứ trực tiếp nói với cô Tô như hôm nay.
"Dạ.
Tô Mai để hắn ở trước bàn cơm trên ghế ngồi yên, đi ra ngoài đầu đầu khăn lông ướt cho hắn.
Triệu Cẩn nhận lấy xoa xoa tay, trùng trùng điệp điệp để ở trong tay.
Tiểu đoàn trưởng Vương chủy tốt rơm rạ, mang Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh rửa tay, nhận bà Vương trong tay bát đũa, mang hai tiểu tử vào phòng.
"Trương tỷ, ăn cơm." Tô Mai ôm lấy tiểu Du mà đến bên cạnh cái ao, rút ra trên thân trúc cái nắp, cho hắn rửa tay.
Bởi vì này bên ống trúc vừa mới chiếc không lâu, còn có thể dùng, các chiến sĩ sẽ không cho bên này đổi.
Ba món ăn một món canh, một nồi gạo lức cơm, ăn đỉnh điểm không dư thừa.
Sau khi ăn xong, Trương Ninh thu dọn bát đũa, bà Vương và Tô Mai nặn rơm rạ tiểu đoàn trưởng Vương đã giã xong thành dây thừng.
Để bện giày cỏ bên chắc chịu lực, hai người thêm sợi gai dầu vào trong rơm rạ.
Gai dầu là cây các chiến sĩ chặt ở trong núi vào mùa thu năm ngoái, sau khi bỏ vào trong nước suối phía nam ngâm cả mùa đông thì bóc vỏ phơi khô, xoắn sợi dây còn lại.
Tiểu đoàn trưởng Vương phải xuống ruộng, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản cũng đi xem cùng.
Hôm nay là thứ bảy, buổi chiêu bà Vương không soạn bài, nghe vậy thì gật đầu.
Tiểu Du hòa vào cuộc vui, theo sát ra cửa.
Trương Ninh rửa sạch bát đũa, đi ra bế tiểu Du, mở rào chuồng vịt ra, cho tiểu Du cây cây gậy tre, hai người đuổi vịt con xuống núi ở bên dòng suối.
Có ống nước nên không cần gánh nước từ suối để ăn, dùng, con suối chảy ra từ chân núi này được đám người Trương Ninh và Đại Bàn coi thành nơi thích hợp để để thả vịt.
Bèo, cá bé, tôm nhỏ, vân vân trong dòng suối nhỏ đều thành thức ăn của vịt con, mọi người đều không cần cho ăn, mỗi ngày chạy ra dòng suối, bọn chúng từng con ăn căng bụng là lớn lên thật nhanh, gần như mỗi ngày một khác.
Bởi vậy thành ra gà con, chim cút và chim bồ câu lại phí lương thực.