Chương 182: Nhà hung dữ (2)
Chương 182: Nhà hung dữ (2)Chương 182: Nhà hung dữ (2)
Buổi trưa, Tô Mai bé Tiểu Du mang ít bánh bao rau dại của sĩ quan hậu cần đến nhà họ Vương, di ngang qua cửa nhà họ Hàn nhìn thấy Chu Lan đang xới đất bên trong vườn, mới hiểu được tại sao sáng sớm Triệu Khác cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện đi.
Một nửa bên mặt xanh tím sưng vù của Chu Lan quay về phía cửa sân.
"Mẹ..." Nhị Nha kéo góc áo Chu Lan, chỉ vào Tô Mai đang ở cửa nói: "Thím Tô đến."
Trong nháy mắt. Tô Mai lúng túng, bước chân vào cửa nói: "Xới đất sao, em lấy từ căn tin được ít bánh bao rau...
Tô Mai còn chưa dứt lời, bụng ba người ở đối diện không hẹn mà cùng kêu lên rột rột.
Tô Mia: "... Đại Nha, Nhị Nha, nhanh rửa tay đến đây ăn thử xem, mới lấy ra khỏi nồi ăn lúc này rất thơm."
"Đồng chí Chu..." Tô Mai nói tự nhiên: "Ngoài vườn có cây tỏi nhỏ, cô dào về giã nát thêm ít muối..."
Ánh mắt Tô Mai liếc nhìn xung quanh trong phòng bếp không có gì cả, nghẹn ngào, nhưng lại nở nụ cười: "Dưới núi không xa có nhà ăn nông khẩn, cô thiếu cái gì thì có thể xuống đó tìm bếp trưởng, hoặc là sĩ quan hậu cần để mua, như lương thực, dầu muối..."
"Thím Tô..." Đại Nha nắm góc áo, lấy hết can đảm nói: "Nhà con không có tiền."
Tô Mai: "... Có thể ghi nợ..."
Tô Mai nhìn ba người đang rụt người lại, những lời còn sót lại nghẹn ở cổ họng.
"Đại Nha" Tô Mai cười đưa giỏ trúc trong tay đến: "Mau đưa cho em gái ăn đi, nguội sẽ mất ngon đó." Đại Nha nuốt nước miếng, lùi bước về phía sau nhìn mẹ con bé.
"Chị, em đói." Nhị Nha thì thâm.
Đại Nha giật góc áo Chu Lan: “Mẹt"
Đôi môi Chu Lan mấp máy một lát rồi gật đầu.
Đại Nha tự mình nhận lấy giỏ trúc, khóe miệng cong lên cười với Tô Mai: "Cảm ơn thím Tô."
Dứt lời, vội vàng kéo em gái vào phòng chính, nhanh chóng bê một cái ghế đặt trước mặt Tô Mai: "Mời Thím Mai ngồi."
Tô Mia lắc đầu: "Không được, thím phải đi xem mấy đứa niệm doanh."
Gật đầu với Chu Lan một cái, Tô Mai bế Tiểu Du vừa mới quay người bước ra khỏi nhà họ Hàn, tiếng Chu Lan thút thít vang lên ở phía sau.
Tô Mai ngừng bước chân, nhưng không ở lại.
Bác gái Vương hấp thịt xông khói măng khô và cơm niêu, lúc Tô Mai đến, cả nhà đang đợi cô rồi.
"Sao hôm nay đến trễ vậy?" Trương Ninh đứng dậy đỡ lấy Tiểu Du: "Còn tưởng em không về chứ."
Tô Mai rút đầu cắm ống tre ra, rửa tay, câm miếng khăn vải lau tay ngồi xuống trước bàn ăn cơm nói: "Lúc em đi qua nhà họ Hàn có đi vào nói mấy câu với đồng chí Chu."
Trương Ninh ngồi phía đối diện cô, bưng chén trứng hấp cho Tiểu Du: "Vậy em có thấy vết thương trên mặt cô ấy không?"
"Vâng" Tô Mai cầm đũa lên xới cơm, gặp một đũa nấm mèo trộn rau ăn: "Tiểu đoàn phó Hàn đánh sao?"
"Không phải chứ!" Trương Ninh tức giận nói: "Chưa gặp loại đàn ông thế này bao giờ, một câu không hợp đã động tay với vợ." Tô Mai nắm chặt đôi đũa trong tay: "Đồng chí Chu không có đánh trả sao?"
Trương Ninh:...'
Bác gái Vương: ”...'
"Đánh cũng được không cũng được." Tô Mai hớp một ngụm canh bồ công anh nấu trứng, nói: "Đợi anh ta ngủ, âm thầm trói lại bằng dây thừng, lấy một cây gậy, đánh trả lại gấp mười gấp một trăm lần, đánh đến khi nào anh ta trầy da tróc thịt để xem anh ta còn dám động tay động chân nữa không."
Trại trưởng Vương rét run, âm thầm tự hỏi: tính cách đồng chí Tô như thế, phó đoàn trưởng Triệu có biết không đây?
"Đúng vậy, đánh ông ta!" Giữa không gian yên lặng Tiểu Hắc Đản nắm chặt tay trả lời: "Bà ngoại con nói, người khác đánh mình, mình phải đánh trả lại gấp mười, gấp trăm lần, không thể thua được. Mẹ, mẹ nhớ kỹ đó."
"Dì Tô" Triệu Cản cười nói: "Dì yên tâm, ba con cũng không đánh phụ nữ."
Tô Mai tin tưởng tính cách của Triệu Khác, chỉ là... Bỗng nhiên có hơi ngứa tay, rất lâu rồi không đánh người.
Buông đũa xuống, Tô Mai siết nắm tay, đôi mắt sáng ngời: "Không biết dì có thể đánh ba còn không?”
Triệu Cẩn: "..."
Hơi sững sờ, Triệu Cẩn không nghĩ ngợi nói: "Hay là, đêm nay dì thử xem."
Đôi mi dài của Tô Mai cong lên, hưng phấn nói: "Được!"
"Khu!" Vương Doanh bị sặc cơm, uống chén canh nói: "Tôi nghe nói cuối tháng phó đoàn trưởng Triệu sẽ lên chức."
"Cuối tháng" Tô Mai thử tính ngày: "Vậy cũng không còn bao nhiêu ngày nữa."
Hôm nay là ngày 7 tháng 4, giữa tháng phát lương, vừa nghĩ đến việc thăng chức đồng nghĩa với tăng lương, nhận thêm một tháng lương phó đoàn trưởng cuối tháng lương sẽ lên một cấp, Tô Mai thầm cười: "Tối này nấu cái gì đó ngon cho phó đoàn trưởng, để thưởng."
"Khu!" Trại trưởng Vương lại bị nghẹn, sắc mặt thay đổi quá nhanh! Có điều vẫn nhắc nhở cô: "Trong lúc quân nhân thăng chức, gia đình không hòa thuận, nếu cô có phản ứng gì, quân đội biết sẽ đánh giá lại. Nặng còn có thể hạ bậc xuống trong một khoảng thời gian, hoặc là thu hồi danh sách thăng chức.
"À, cảm ơn." Tô Mai cười nói: "Em chỉ đùa thôi."