Chương 183: Sổ tiết kiệm (1)
Chương 183: Sổ tiết kiệm (1)Chương 183: Sổ tiết kiệm (1)
Trương Ninh thở phào, cau mày trách: "Lời em vừa nói thật sự hù chị đó!"
Tô Mai nhướng mai: "Em nói có gì sai sao?”
"Đồng chí Chu rõ ràng không đánh lại trại phó Hàn, dù sao cũng phải đòi lại! Nếu không... , lần sau anh ta lại đánh, cũng không thể cứ tổn thương, nhiều lần chịu đựng, hay là cô ấy có đủ can đảm ly hôn cũng được..."
"Đừng nói lung tung nữa!" Bác gái Vương vỗ về cô: "Chúng ta với gặp cô ấy có mấy lần, không ai hiểu ai, lại nghĩ lung tung. Lời của con đến tai cô ấy, người hiểu chuyện thấy ý kiến hay, ngược lại người không hiểu chuyện sẽ nói con muốn chia rẽ chuyện vợ chồng người ta đấy."
Tô Mai gật đầu cười: "Con biết rồi. Chuyện vợ chồng người ta, con lười quan tâm.”
"Thật không quan tâm, sợ cũng không được." Bác gái Vương than thở: "Vậy hôm qua trại phó Hàn đánh người, con thật không thấy vẻ tàn nhẫn đó."
"Đúng vậy!" Trương Ninh cảm khái nói theo: "Không biết còn tưởng rằng chị dâu Chu giết mẹ anh ta. Thực ra, nghe Đại Nha nói, con bé và em gái rất nổi bật ở tiểu đội xóa nạn mù chữ, người trong tổ làm việc tìm được nhà khuyên chị dâu Chu cho hai đứa nhỏ đến trường. Tiền mỗi tháng phó trại Hàn gửi vê đều bị mẹ anh ta nắm trong tay, chị dâu Chu đi gặp mẹ anh ta muốn lấy hai tệ, học phí một đứa năm xu, hai đứa một tệ, mẹ trại phó Hàn nắm được nhược điểm này, nói chị dâu Dâu lợi dụng học phí của con đưa đến nhà mẹ đẻ."
"Trại phó Hàn có hai em dâu, còn có chị cả và em gái đã lấy chồng, tất cả đều xông đến, cả nhà bắt được một mẹ mẹ ba còn mà đánh. Chị dâu Chu không muốn ở lại nhà chồng, sau khi bị đánh một trận đã đưa con đến đây, một mẹ ba con đã vê đây nửa tháng, nhà họ Hàn không ngóc đầu lên được. Không cách nào khác, nhà Chu phải gửi tiền qua cho ba mẹ . "Hôm qua, không phải Vương Tuấn và phó cục trưởng Triệu của em giúp trại phó Hàn kéo giường sao, nửa đường, ba của phó trại Hàn gọi điện thoại đến. Chị thật muốn, mẹ anh ta chắc nghe nói mẹ con chị dâu Chu đến rồi, sợ ba người kể lại với trại phó Hàn, nếu không cũng không vội thế." Trương Ninh nói: "Trời đã tối đen như thế còn gọi đến. Biết không, bưu điện trên thị trấn hơn năm giờ đã đóng cửa rồi."
Buổi chiều tan tâm, Tô Mai bế Tiểu Du trở về từ nhà ăn nông khẩn, đi ngang qua dòng suối thấy Chu Lan đang mang giỏ bánh bao rau cô cho lúc trưa đứng trong suối câu cá nhỏ, Đại Nha bắt những con ốc đỉnh gần nước, Nhị Nha đào rau dại bên bờ suối.
Khẽ thở dài, Tô Mai khom lưng lượm mấy viên đá, xuống đến bên dòng suối, giãm lên mấy viên đá bước đến chỗ bọn họ đang đứng, nhìn những con cá bàn lòng bàn tay đang bơi trong khe đá lớn, ném chúng.
"Tõml"
“Tôm...
Theo những hòn đá rơi xuống nước là bốn con cá trích khoảng bằng bàn tay và con cá trắm cỏ gần khoảng hơn một cân dần nổi lên trên mặt nước.
"Đại Nha, đến đây bắt đi."
Dứt lời, Tô Mai xoay người nhìn Chu Lan nói: "Đồng chí Chu, nhà tôi có nồi niêu chưa dùng đến, cô có muốn dùng không?"
Đôi môi Chu Lan run lên: "Cảm ơn, tôi mượn một khoảng thời gian, đợi tôi mua được cái mới sẽ trả cô."
Tô Mai gật đầu: "Vậy cô đi đến nhà tôi lấy."
Nồi niêu không lớn, có thể nấu được khoảng bốn năm chén nước, mẹ con ba người nấu canh hay nấu cháo đều được.
Chu Lan lên tiếng dặn dò Đại Nha, đặt giỏ trúc xuống, mang giày đi theo Tô Nai hướng lên núi.
Xa xa, Tô Mai đã nhìn thấy cửa nhà mình có mấy người dường như đang đặt cái gì đó, đến lúc đến gần mới thấy rõ là một cánh cửa gỗ rất dày.
Được sơn bằng nước sơn màu đỏ thẫm.
Triệu Khác xoay người nhìn cô, nói với mấy người nọ một tiếng, phủi đi bụi đất trên người, đi đến ôm lấy Tiểu Du: "Nhìn xem cửa này thế nào? Em xem có được không?”
"Chắc chắn là được rồi." Tô Mai đến gần nhìn thử, quay đầu hỏi: "Anh quyết định khi nào?”
"Sáng sớm hôm qua.
Anh đã đã sẵn kích thước rồi, gỗ được đóng sẵn, chỉ mất nửa ngày đã xong, mới được sơn phải đợi khô từ từ.
“Chào chị dâu!"
Đây không phải là lần đầu tiên các chiến sĩ trò chuyện với Tô Mai, biết cô hiên dịu dễ nói chuyện, chào hỏi xong thì bắt chuyện, có chiến sĩ cười nói: "Chị dâu, phó đoàn trưởng Triệu không chỉ làm cánh cửa này, trong phòng còn định làm hai cửa đơn nữa, chúng tôi vừa mới giúp lắp xong, chị xem có hợp lý không, nếu không hải lòng nhân lúc chúng tôi mang theo dụng cụ, lập tức điều chỉnh lại ngay."
"Được!" Tô Mai cười nói: "Đợi chút tôi đi xem thử."
Dứt lời, một bên nói chuyện với Chu Lan vừa vào sân, một bên nói với Triệu Khác: "Tôi cho đồng chí Chu một nồi để dùng."
Triệu Khác hơi cân nhắc nói: "Thêm chút gạo, mỳ, dầu và muối, quay về tôi sẽ nói chuyện với trại phó Hàn."
Chu Lan sợ đến mức run lên, giật giật ống tay áo Tô Mai hỏi nhỏ: "Sẽ bị xử phạt sao?"