Chương 184: Sổ tiết kiệm (2)
Chương 184: Sổ tiết kiệm (2)Chương 184: Sổ tiết kiệm (2)
Tô Mai không biết ở thời đại này bạo lực gia đình trong quân đội bị xử phạt hay không, nên sau đó quay lại nhìn về phía Triệu Khác.
Triệu Khác bế Tiểu Du ở cùng chỗ với hai người, nghe thế thì nói: "Chuyện gì dân cũng báo lên mới xét xử được, chịu phạt hay không còn phải xem thử ý của cô. Nhưng mà nếu là vết thương trên người cô, quân đội nhiều nhất cũng chỉ cảnh cáo bằng miệng."
Trại phó Hàn là lần đầu tiên đánh mạnh thế, vì trại trưởng Vương và Triệu Khác vốn dĩ không nghĩ một chiến sĩ lại có thể ra tay với chính vợ của mình, không kịp phản ứng sau đó.
Lần thứ hai chờ anh ta ra tay nữa, Triệu Khác đã ném anh ta qua vai đập xuống đất, nửa ngày không dậy nổi.
Triệu Khác sợ bọn họ đi, cơn tức giận của trại phó Hàn sẽ rơi xuống người Chu Lan và hai cô con gái, đêm qua đã ném anh ta về bộ quân sự, nhét vào đội ngũ huấn luyện trong núi suốt đêm.
Có lẽ không ngờ Triệu Khác sẽ trả lời cô! Chu Lan sững sờ, ôm lấy đầu không dám lên tiếng nữa.
Tô Mai ghét nhất nhìn thấy sự nhát gan của người khác, nếu đây là tận thế cũng không sống nổi qua hai ngày, lập tức hai tay bẻ rắn rắc, há miệng muốn truyền thụ kinh nghiệm đánh nhau.
Mi tâm Triệu Khác giật giật, kéo cánh tay cô vào nhà nói: "Em đừng có lộn xôn!"
Tô Mai đẩy tay anh ra: "Em còn chưa có nói gì đâu."
"Em nói cũng không được gì đâu." Làm nhiệm vụ ở bên ngoài những nữ đồng chí như này không phải anh chưa từng tiếp xúc, nếu cô ta có thể đứng lên, tiền trại phó Hàn gửi về quê, cô ta sẽ không phải một phân cũng không đến tay. "Trong nhà gửi thư đến." Triệu Khác đưa Tiểu Du cho cô dụ dỗ nói: "Mở ra xem là cái gì?"
"Ở nhà!" Tô Mai ngạc nhiên: "Ai gửi, anh em sao?"
Tính toán thời gian, trước sau gì cũng phải gửi đến nơi, không biết ba mẹ ruột nhận được tin Lâm Kiến Nghiệp hy sinh, có chịu được hay không?”
"Không phải" Triệu Khác cười nói: "Là mẹ anh, chị dâu cả và chị dâu thứ gửi đến."
Tô Mai thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía bàn ăn gian nhà chính, nơi có ba bao thư: "Đồng chí Chu..."
"Tôi đến lấy đồ cho cô ấy. Em xem đi" Triệu khác đẩy cô một cái: 'Mọi người đều cho em, ngại cái gì?"
"Gửi cho cô và mấy đứa nhỏ đó!" Trải qua chuyện Lâm Thành Lương, Trân Mỹ Như, Tô Mai tái giá với Triệu Khác, không có bất kỳ hy vọng gì với ba mẹ mình, chỉ có thể hòa bình chung sống, nếu không thể cũng không sao cũng không ở cùng với nhau.
"Viết tên hai chúng ta."
Bước chân Tô Mai hướng về bàn ăn đột ngột ngừng lại, quay đầu nhìn Triệu Khác ngờ vực: "Tên em cũng được viết sao?"
"Ừ'" Triệu Khác cười nói: "Tháo ra đi!"
Tô Mai đi đến bên cạnh bàn cầm từng bao lên xem, trên trên người nhận với song song lên tô và Triệu Khác.
Chạm vào nét chữ trên bao, Tô Mai đột nhiên mong đợi.
Đặt Tiểu Du xuống, Tô Mai cởi dây một trên một gói lớn.
Gói đồ vừa được mở đã lộ ra một bao thư, viết lên dày cộm: Tô Mai nhận.
Nét chữ nhỏ thanh tú, cực kỳ đẹp. Tô Mai cầm kéo cẩn thận mở ra, một con dấu vuông lăn ra từ trong đó, cùng một góc sổ tiết kiệm lộ ra.
Tô Mai nghi ngờ cầm con dấu lên, nhìn phía dưới đấy: con dấu của Tô Mai.
"Con dấu của Tô Mai?" Tô Mai quay lại nhìn về phía cửa, Triệu Khác đang lấy đồ cho Chu Lan.
Đặt con dấu xuống, Tô mai lấy ra cuốn sổ tiết kiệm, mở ra xem lần nữa không khỏi ngẩn người, 6666 tệ.
Không phải chưa nhìn thấy số tiền lớn như thế nhưng mà lại không rõ, sao lại gửi cuốn sổ tiết kiệm qua đâu? Suy nghĩ Tô Mai mở lá thư ra.
Chào con Tô Mai, mẹ là Tân Thục Mai, mẹ Triệu Khác, là một người mẹ, mẹ rất vui vì con đã đến bên cạnh tạo thành một gia đình mới với nó... Thật tiếc khi mẹ không thể đến dự hôn lễ của hai con... Sổ tiết kiệm là sính lễ cho con...
"Cho em!" Cầm lấy sổ tiết kiệm, cảm xúc của Tô Mai hỗn độn, không ngờ lần đầu nói chuyện cô đã nhận được món quà lớn như thế.
Tô Mai đọc lại bức thư, ngôn ngữ tính tế và hàm xúc, nhưng lại mang theo lời chúc phúc cho gia đình họ.
Cất đi cuốn sổ tiết kiệm, Tô Mai nhìn bên trong gói hàng, có hai cân lên xanh hồng, vải nhung đen và đỏ thâm, hai xấp vải bông, bốn gói sữa bột, hai gói kẹo sữa.
Chị dâu cả gửi đến một chiếc áo khoác lên màu đỏ thẫm, một chiếc đầm bằng gấm, một đôi giày da bò, hai xấp vải kẻ sọc xanh da trời, hai lọ kẹo mạch nha, hai hộp kẹo sô cô la nhân rượu.
Tô Mai cầm bộ đồ ướm thử lên người, cô mặc rộng rãi thoải mái.
Chị dâu thứ cho mỗi đứa nhỏ một bộ đồ quân đội xanh, cho Tô Mai 66 đồng lì xì.
Triệu Khác bỏ hơn ba mươi cân khoai tây vào trong sọt tre, ba cân gạo loại chín mươi hai, hai cân mì loại tám mươi mốt, một bao măng khô, hai bao muối, và một hộp mỡ lợn mang về từ khu gia quyến đưa cho Chu Lan nói: "Em mang đi được không? Có cần anh gọi một người chiên sĩ đưa em về không?”