Chương 185: Bùng nổ (1)
Chương 185: Bùng nổ (1)Chương 185: Bùng nổ (1)
"Không cần, không cần, tôi có thể vác nó đi được" Cái này có là gì đâu, bộ đội ở quê phân phát lương thực, thành bao ngô, bao khoai lang, không phải tất cả là cô vác từng bao mang về nhà sao.
Chu Lan nhận lấy sọt tre mang ở trên lưng, khom lưng xuống nói: "Cảm ơn Trung đoàn phó Triệu, về nhà tôi sẽ ghi lại đã mượn bao nhiêu, lần tới trả chưa hết, thì một tháng tôi trả một ít..."
"Chỉ là một ít thức ăn thôi" Triệu Khác xua tay nói: "Nếu cô cảm thấy ấy náy, có thời gian thì giúp chăm sóc Tiểu Du của tôi vậy"
Tiểu Du nghe thấy ba gọi mình, từ trong phòng thất tha thất thiểu đi ra, ôm đồ chơi "a" lên một tiếng.
Tô Mai thu dọn đồ đạt ở trên bàn, kiểm tra xong cánh cửa gỗ được sơn màu đỏ đã lắp xong bên gian nhà đông tây, cầm hai gói kẹo sữa, nhét vào cho Chu Lan nói: "Đưa cho Đại Nha và Nhị Nha, ngọt lắm."
Nói xong, không đợi cô ấy từ chối, liền bước đến cửa lớn nói: "Tôi đã xem cửa rồi, làm rất đẹp, nào, mọi người cùng ăn kẹo đi, ăn xong lại giúp tôi làm việc."
Có chiến sĩ liền cười: "Chị dâu, cô sợ bọn tôi không làm việc cho cô sao? Nên mới đem kẹo hối lộ cho chúng tôi trước."
"Đúng vậy" Tô Mai vui vẻ nói: "Dù sao sau này mời các anh đến làm không ít việc.'
Biết Tô Mai không phải là kiểu người thiếu lịch sự, các chiến sĩ lần lượt đến lấy mỗi người lấy hai viên kẹo.
"Còn nhiều mà" Tô Mai lấy nữa gói kẹo còn lại trong tay, lại đưa tới phía trước: "Lấy thêm hai viên nữa."
"Không cần đâu" Mọi người xua tay: "Đưa cho Tiểu Cẩn và Niệm Doanh, tụi nó ăn
"Chị dâu" Có cậu chiến sĩ bóc viên kẹo rồi cho vào miệng hỏi: "Đó là việc gì?."
Tô Mai chỉ khe hở giữa mặt đất và cánh cửa: "Giúp tôi làm lại cái bậc cửa, còn có nhà bếp, nhà kho, gian nhà chính, các gian nhà phụ bên phía đông và tây."
Các chiến sĩ nhìn rồi cười: "Chị dâu, có phải cô sợ mấy con thú nhỏ chui vào trong nhà phải không?."
Tô Mai gật đầu: "Các anh xem, đất ở trong sân đã được Trung đoàn phó Triệu xới qua rồi, chỉ chờ mua hạt giống về trông nữa thôi. Hiện giờ thì không sao, chỉ sợ khi mầm rau lớn lên, có thỏ, gà rừng với mấy loài khác, từ dưới cửa chui vào sân gặm ăn hết."
"Thỏ có thể đào lổ, như vậy thì bậc cửa phải được làm bằng đá." Người chiến sĩ đứng đầu suy nghĩ một lát rồi gọi mọi người: "Đi thôi, xuống dưới chân núi lấy một vài viên đá mang lên đây."
Các chiến sĩ đồng ý, rồi quay người đi xuống, Triệu Khác đi vào trong phòng, cầm theo gói thuốc lá, xong nối gót đi theo.
Đi ngang qua Chu Lan, có chiến sĩ lấy cái sọt tre trên vai của cô, giúp cô mang xuống núi.
Chu Lan ở chân núi nhận lại giỏ tre nói một tiếng "cảm ơn", ngẩng đầu nhìn lên lưng chừng núi, Tô Mai xách một cái rổ tre và dắt Tiểu Du đang đào rau dại, nụ cười xinh đẹp và ấm áp trên khuôn mặt, khiến người khác ngưỡng nộ.
Chu Lan không ngừng suy nghĩ, nếu bản thân mình là cô ấy thì thật tốt biết bao, có bốn đứa con trail.
Lại có người chồng yêu thương.
Lúc nãy nghe nói, bên nhà chồng còn gửi đến đồ gì đó.
Sờ sờ vào gói kẹo sữa bên trong túi, kẹo sữa này là mẹ chồng cô ấy gửi đến, đối với cô quá tốt! Triệu Khác mang các chiến sĩ đi đập đá làm bậc cửa, Tô Mai dẫn Tiểu Du nấu một nồi canh bột rất to với rau rừng và thịt khô, xong giữ họ lại ở nhà dùng bữa.
Sợ họ ăn chưa no, Tô Mai lại lấy mỳ nấu với nước sôi, và nướng hơn hai mươi cái bánh mỳ các loại.
Bánh mỳ mỏng cuộn với khoai tây sợi, măng khô, mộc nhỉ, nấm và mấy củ tỏi nhỏ, lại ăn thêm hai bát canh bột nhiều dâu, các chiến sĩ thật sự đã có một bữa ăn đầy đủ rồi.
Sau khi tiễn các chiến sĩ đi, dọn dẹp xong phòng bếp, Tô Mai mang bột sữa của Tần Thục Mai gửi, đem chia cho bốn đứa trẻ mỗi đứa hơn nữa bát, mang sô-cô-la nhân rượu của chị dâu lớn gửi cho phát cho chúng một cái, rồi mang bốn bộ áo quần do chị dâu thứ hai gửi đến phát cho tụi nhỏ: "Đẹp quá phải không?."
"Quay lại viết thư gửi bà các con, bác trai, bác gái lớn và bác trai, bác gái hai, nói một tiếng cảm ơn" Mấy đứa nhỏ gật đầu cười.
Tiểu Hắc Đản liền lén cởi bộ áo quần trên người ra thay đồ mới vào.
Có hơi rộng một chút, đến mùa Thu có lẽ sẽ mặt vừa.
Tô Mai xắn tay áo và ống quần của cậu lên, kéo vai cậu nhỏ ôm lại hỏi: "Con thích không?”
"Dạ thích" Tiểu Hắc Đản kéo vạt áo trước lên, mặt mày hớn hở nói: "Giống với áo trên người của chú Triệu, đều là màu xanh lục."
"Con... con" Tiểu Du bắt chước lôi một bộ áo quần kéo đến đưa qua cho Tô Mai: "Con, mặc"
Lâm Niệm Doanh đang ôm lấy áo, Tiểu Hắc Đản thì mặt trên người, Tiểu Du lôi cái áo ở trên mặt đất, Triệu Cẩn vừa nhìn cái áo to như thế, thì biết nó là của mình, lập tức ngọn lửa trong lòng 'bùng' lên liền bước đến: "Không thấy cái này là của anh sao, mắt em mù rồi!"
Tiếng quát này của cậu đến quá đột ngột.