[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 186: Bùng Nổ (2)

Chương 186: Bùng nổ (2) Chương 186: Bùng nổ (2)Chương 186: Bùng nổ (2)

Không nói đến Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh, ngay cả Tô Mai quay đầu nhìn cậu cũng sững sốt.

Tiểu Du trố mắt một lúc: "a" lên một tiếng rồi khóc thật thảm thiết.

Rõ ràng là đã bị dọa sợ rồi.

Tô Mai vội vàng buông Tiểu Hắc Đản ra, ôm lấy cậu: "Ờ ờ, đừng khóc ha."

"0a oa..."

"Sao vậy?.' Triệu Khác đang đun nước trong bếp, nghe tiếng ồn, thì bỏ lại mấy lẻ củi chạy ra hỏi.

"Không có gì" Tô Mai bế Tiểu Du đi trong sân nói: "Anh vào nhà xem tiểu Cẩn, tình hình của nó có chút không ổn."

Triệu Khác hơi cau mày, chân không bước đi, hỏi ngược lại: "Cái gì không ổn."

Anh lờ mờ có chút phỏng đoán, chỉ là không dám khẳng định.

"Không biết có phải là cảm nhận của em sai không" Tô Mai cõng Tiểu Du sau lưng, nhớ lại sự tương tác giữa Triệu Cẩn và Tiểu Du, phát hiện là không có: "Hình như nó không thích Tiểu Du."

Nếu mà Tô Mai cũng có cảm nhận như thế, vậy thì càng không phải do anh suy nghĩ nhiều.

Triệu Khác sờ vào cằm trâm ngâm: "Để anh nói chuyện với nó."

Tô Mai cõng Tiểu Du chỉ vê gian nhà phía Tây: "Anh đưa nó về phòng rồi nói chuyện."

Triệu Khác gật đầu, đi vào nhà vỗ về Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản đang có chút lo lắng: "Ba có chôn mấy củ khoai trong bếp, Niệm Doanh con vào bới nó lên, lột vỏ rồi cùng ăn với em nhé." Lâm Niệm Doanh liếc nhìn Triệu Khác đang ngồi ngây người trên ghế, gật đầu rồi dắt Tiểu Hắc Đản đi ra cửa phòng chính.

"Mẹ" Bước ra khỏi nhà lớn với chút đè nén, đưa mắt nhìn lên thấy Tô Mai đang ôm Tiểu Du đi trong sân, Tiểu Hắc Đản đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, kéo Lâm Niệm Doanh nhảy xuống bậc thêm, chạy mấy bước đến bên cạnh Tô Mai, ôm lấy chân cô: 'Mẹ'”

Tô Mai lần lượt xoa đầu hai đứa: "Sao thế, bị dọa sợ rồi à?."

"Thím" Lâm Niệm Doanh hơi lo lắng quay đầu nhìn vào trong nhà: "Anh Triệu Cẩn dọa khóc Tiểu Du, Chú Triệu có đánh anh ấy không?."

"Hả, đánh!" Tiểu Hắc Đản ngạc nhiên, bối rối hỏi: "Tại sao lại đánh anh Triệu Cẩn, nếu không phải do Tiểu Du lôi áo quần mới của anh ấy trên đất, thì anh Triệu Cẩn cũng không hung dữ với em ấy, lại đâu có đánh em ấy đâu, ngày hôm qua em ấn Tiểu Du trên giường, xử em ấy một trận, mà mẹ cũng có đánh em đâu."

Lâm Niệm Doanh nhìn nó khó hiểu: "Tiểu Du cào mũi của em, Thím cũng đâu nói gì em ấy."

Tô Mai nghe được những lời này, thì vô cùng ngạc nhiên, ngẩn ra một lúc: "Niệm Doanh cảm thấy là thím và chú Triệu thiên vị Tiểu Du sao?."

Lâm Niệm Doanh nghe được mùi chất vấn, trong lòng bỗng có chút không thoải mái: "Em ấy nhỏ nhất, mọi người thương em ấy nhiều hơn cũng là điều bình thường."

Tô Mai: ”...'

Chà, hôm nay là bộc phát vấn đề lớn

Tiểu Du không khóc nữa, dùng một túi khăn thắt ở trước ngực, Tô Mai cũng không nói gì thêm, đem nước nóng ra, sau khi đánh răng rửa mặt cho ba đứa nhỏ, liền ôm chúng đi ngủ.

Lâm Niệm Doanh nằm yên tĩnh bên cạnh Tô Mai, một hồi lâu mới từ từ trở người lại, kéo áo của cô: "Thím ơi”

Tô Mai buồn ngủ mơ màng "Ừ”" lên một tiếng, lúc sau, lơ mơ hỏi: "Chật quá cháu ngủ không được sao?"

"Không phải" Lâm Niệm Doanh mím môi ngập ngừng nói: "Cháu... cháu không cảm thấy, mọi người thiên vị... Tiểu Du không tốt... em ấy vẫn còn nhỏ."

"Ha... Tô Mai nhỏ tiếng cười, trở người qua, kéo đứa nhỏ ôm vào lòng võ về, giọng nói rõ ràng hơn: "Còn nói không để ý, thím đã ngửi thấy mùi dấm chua rồi."

Không đợi Lâm Niệm Doanh phản bác, Tô Mai lại cười nói: "Thím thừa nhận là vì em ấy còn nhỏ, còn chưa đi đường được, mỗi ngày đều dành thời gian nhiều cho em ấy, nhưng điều ấy không có nghĩa là, thím không yêu các cháu."

Từ 'yêu' vừa được nói ra, trong lòng Lâm Niệm Doanh cảm thấy ngọt ngào, giống như được uống mật vậy, đôi môi mím chặt nhẹ nhàng cong lên cong xuống.

Võ về đứa nhỏ trong lòng, Tô Mai lại cười nói: "Ngủ thôi."

"Dạ"

Gian nhà phía đông

Triệu Khác nhìn đứa con trai đang cúi đầu không lên tiếng, anh đành ngồi bóp bóp vào giữa trán: "Con và Tiểu Du là anh em ruột cùng một mẹ, con đột nhiên không thích em ấy, nhìn em ấy chướng mắt, nhìn đâu cũng thấy phiền, chuyện này... dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?."

Triệu Cẩn ngoan cố nắm chặt góc áo cuối đầu không nói.

Sự đau khổ trong đôi mắt mờ ảo gần như muốn nuốt chửng lấy người cậu.

Đã bao nhiêu lần ở một mình với Tiểu Du, cậu đều kiêm chế không đưa tay ra...

Triệu Khác bực bội "hừ" lên một tiếng rồi đứng dậy.

Triệu Cẩn sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, rồi thì có tiếng 'vo ve' trong não bộ, cảm thấy tất cả mọi thứ ở nội tâm đều bày ra trước mắt của ba cậu. Như rơi xuống địa ngục.

"Xùy..." Triệu Khắc cười lạnh một cái: 'Sợ ba đánh con sao?."

Triệu Cẩn ngồi đơ ra đó, để mặt từng lớp mồ hôi lạnh toát ra từ sống lưng, làm ướt đẫm cả trong áo.
Bình Luận (0)
Comment