[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187: Minh (1)

Chương 187: Minh (1) Chương 187: Minh (1)Chương 187: Minh (1)

Cậu ấy không biết là trên người đang nóng hay là lạnh, chỉ cảm thấy việc hít thở đột nhiên rất đau.

Triệu Khắc thu lại ánh nhìn đang hướng về người cậu, đi lui đi tới mấy vòng trong phòng, nhận điện báo quay lại Thượng Hải của vợ cũ, ly hôn, mang hai đứa nhỏ đến, tái hôn... , hàng loạt những chuyện đã xảy ra, tất cả một lần đều hiện lại trong tâm trí anh.

Sau đó, anh chọn một vài ký ức để kiểm tra từng cái, cuối cùng, vấn đề được cho là, vào lần anh và con trai gặp mặt trực tiếp trước việc ly hôn.

Lúc đó, anh ôm báo cáo điều tra vê việc vụng trộm của Trương Hinh Vân và Ngụy Đại Tráng, kìm nén tâm trạng đẩy cửa phòng bệnh của con trai, châm chậm dò xét: "Tiểu Cẩn, ba, ba phát hiện mẹ con và ba tính cách không hợp nhau, miễn cưỡng sống với nhau sẽ khiến mẹ con không vui, ba cũng..."

Tiểu Cận trả lời thế nào, không đợi anh thốt ra, liền nói mà không mảy may mang một chút cảm tình nào: "Con ủng hộ việc ba mẹ ly hôn, nhưng con muốn ở với ba."

Lúc đó, anh chỉ cho rằng, con trai thấy sự xuất hiện của Ngụy Đại Tráng trong phòng của mẹ mình, nên có tâm lý bài xích không thể chấp nhận được Trương Hinh Vân, cậu liền có thái độ dửng dưng đối với việc ly hôn của bọn họ.

Chứ không để ý đến, từ đầu đến đuôi, cậu đều không quan tâm, nhắc đến Tiểu Du dù nữa câu.

Còn nữa, sau khi ly hôn, bản thân ôm Tiểu Du đi bệnh viện thăm cậu, ngay lập tức trên khuôn mặt của Tiểu Cẩn hiện ra sự kinh ngạc và chán ghét.

Bây giờ nghĩ lại, anh ngạc nhiên tuyệt đối không phải là vì mẹ nó ngay cả quyên nuôi Tiểu Du cũng từ bỏ, mà là vì bản thân làm sao có thể giữ Tiểu Du lại. Đối tượng chán ghét tất nhiên cũng là Tiểu Du rồi!

Nhưng tại sao?

Triệu Khác đứng trước bàn, xem lại những gì anh phát hiện được ở Thượng Hải, phản ứng của con trai anh sau khi bị ngã gãy chân, cẩn thận suy nghĩ trong đầu, lúc suy nghĩ vô thức gõ tay trên mặt bàn, theo dòng suy nghĩ, cạch cạch từng tiếng tay gõ xuống từ chậm đến nhanh, từ nhanh sang gáp gáp, giống như mưa rơi lên lá chuối, lại giống như tiếng trống đùng đùng.

Triệu Cẩn ngồi giường bên trong, cách bức bình phong, chỉ cảm thấy mỗi nhịp của ba như gõ vào lòng cậu.

Một nhịp lại một nhịp, trực tiếp vang lên.

Khiên cho các dây thân kinh trong đầu cậu giống như một cây cung bị kéo căng, càng căng thì càng thắt chặt hơn nữa...

"Bùng' một tiếng, sợi day bị đứt!

"Em ấy không phải em trai con! Em ấy không phải em trai con! Em ấy là Trương Hinh Vân và các nam thanh niên ngang tàng khác..."

Bụi đã lắng xuống! Đáp án được công bối

Triệu Khác nhắm hai mắt, chậm rãi xoay người, tâm mắt lướt qua khe tre của bức bình phong, rơi lên người Triệu Cẩn: "Nghe ai nói?"

Lời được nói ra, tảng đá trong lòng anh rơi xuống, Triệu Cẩn ngã quy.

“Trương Hinh Vân."

Từ sau khi nhập viện, cậu cũng không còn gọi từ mẹ này nữa.

"Nghe lén?”

"Không phải." Toàn bộ Triệu Cẩn cõng trên vai hoàn toàn sụp đổ, cậu vô lực duy trì cơ thể cứng nhắc, khom lưng để cánh tay trên đùi mình, ôm lấy đầu, đờ đẫn nói: "Chính miệng bà ấy nói với con." "Cô ta nói nếu con nói với ba chuyện Ngụy Đại Tráng, bà ta sẽ không ngại cá chết rách lưới, khiến cho tất cả mọi người biết được, ba bị bà ta đội nón xanh (cho cắm sừng), còn giúp tình địch nuôi con trai."

"Bal" Triệu Cẩn nghiêng đầu, nhìn xuyên qua tấm khe trúc bình phong, nhìn về phía Triệu Khác đang đứng ở phía trước, giọng khàn khàn: "Con là con trai ba đúng không! Lúc bà ta mang thai con, ông bà nội và bác cả cũng chưa rời thành phố, mọi người cùng sống ở lầu tiểu bạch, bà ta không có lá gan đó... Có phải không?"

"Đã biết, còn hỏi."

Trương Hinh Vân!

Triệu Khác nghiến răng, không ngừng 'hừ' một tiếng: Ngu ngốc!

Chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào vì tình nhân mà đe dọa con trai mình, bỏ mặc con trai cũng vì tình nhân.

"Hu hưu..."

Triệu Cẩn trong lòng đã định, che mặt khóc không thành tiếng.

Triệu Khác nhéo mi tâm, vòng qua bình phong, vươn tay xoa đầu cậu: "Không chỉ có con, Tiểu Du cũng là con ba."

Triệu Cẩn khóc thành tiếng, hét lên: Không thể nào, con tính rồi, kể từ lúc con bị thương về nhà, rồi đến khi Tiểu Nhu Nhi được sinh ra, mới chỉ có 240 ngày tám tháng thôi."

Triệu Khác: "... Còn thật sự có thể mài! Triệu Cẩn, chuyện phụ nữ mang thai con rõ hơn ba sao?”

Đột nhiên Triệu Khác có cảm giác dỡ khóc dỡ cười.

Mẹ ơi! Có ai từng thấy có đứa con trai nhà ai muốn đội cho ba mình một cái danh "Bát Vương" chứ?

"Triệu Cẩn, ba rất ngu ngốc sao?" Triệu Khác gõ nhẹ ngón tay lên đầu Triệu Cẩn: "Có phải còn không phân biệt được con cái của mình?" "Ba đừng lừa con." Triệu Cẩn lau mặt, gỡ ngón tay trên đầu mình xuống, khóc ròng nói: "Tiểu Du rõ ràng không đủ tháng."
Bình Luận (0)
Comment