Chương 188: Minh (2)
Chương 188: Minh (2)Chương 188: Minh (2)
"Có phải con quên rồi không." Triệu Khác khoanh tay trước ngực nhìn chăm chú đứa con trai ngốc nghếch trước mặt: "Lúc Trương Hinh Vân mang thai Tiểu Du bảy tháng đã bị em họ con đẩy một cái."
Triệu Cẩn: "..."
"Nhớ kỹ!" Triệu Khác xoa đầu cậu, xoay người đi ra ngoài nó: "Ngày mai nói 'xin lỗi' với Tiểu Nhu Nhi. Còn nữa, đừng có suốt ngày nghĩ ngợi linh tinh, nếu có thời gian tìm một cây gậy trúc luyện tập chân đi. Xem dì Tô ngày nào cũng cõng con đi đi vê về, không thấy phiền sao!"
"... Ba, con còn chưa tắm đâu!"
"Chậc!" Triệu Khác khịt mũi, xoay người ôm lấy Triệu Cẩn, đi ra ngoài không ngừng than thở: "Con nói xem sinh con trai làm gì, chưa đủ phiền à."
"Hi hi" Triệu Cẩn tựa đầu lên vai Triệu Khác, lau nước mắt trên mặt, ngây ngô nói: "Đến lúc ba già rồi, con sẽ cõng ba.......
Tô Mai mơ màng ngủ chỉ cảm thấy cả người nóng ran, vươn tay chạm phải dòng nước ẩm ướt, sợ đến mức giật mình, hừn một cái bật dậy.
"Thím" Lâm Niệm Doanh lăn lộn, lẩm bẩm nói: 'Sao vậy ạ?"
Tô Mai vặn vẹo đầu ngón tay, than vãn: "Em trai con tè dầm rồi!"
Sớm biết đã cho không chúng uống sữa bột rồi!
Tô Mai phiền não vỗ trán mình một cái, đứng lên dọn dẹp.
"Hải!" Lâm Niệm Doanh ngây ngốc, dụi mắt đứng dậy nói: "Ai tè?"
Tô Mai mở đèn, vén chăn lên nhìn, tã lót và chăn dưới người Tiểu Du và Tiểu Hắc Đản đều ướt cả: "Chắc là hai đứa đều tè."
Triệu Khác nghe thấy động, đặt Triệu Cẩn mới tắm xong xuống, đi ra hỏi:"Sao vậy?"
"Hai đứa nhỏ tè đầm, em mức nước tắm cho bọn chúng."
Triệu Khác nhận lấy chậu: "Để em."
Ánh mắt Tô Mai nhìn quần áo của anh, ngạc nhiên nói: "Sao anh còn không đi tắm một cái rồi đi ngủ?"
Cô đã ngủ được một giấc rồi.
Triệu Khác 'ừ' một tiếng, bưng chậu đến mái hiên phía đông.
Lâm Niệm Doanh khoác lấy áo khoác, mang giày đứng dưới giường.
Tô Mai nhìn thằng bé hai tay ôm lấy vai chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng: "Niệm Doanh, thím còn phải dọn dẹp, hay là con về giường ngủ chút đi?"
Lâm Niệm Doanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Khác, ngáp một cái gật đầu quay lại phòng.
Triệu Khác đặt chậu xuống đất, bắt lấy Tiểu Du ở phía ngoài, ôm lấy rửa hai chân và mông cậu.
Tô Mai mở khăn vải ôm Tiểu Nhu Nhi trong tay anh, vỗ về cậu nhóc đang khó chịu, thuận miệng hỏi: "Hỏi ra chưa? Sao Tiểu Cẩn lại ghét em trai thế?"
Triệu Khác ôm lấy Tiểu Hắc Đản đứng đơ trong tay: "Thằng bé cảm thấy Tiểu Nhu Nhi không phải em trai mình."
Nếu đã là người một nhà, có một số việc không nên giấu diếm làm gì.
"Hải!" Tô Mai sững sờ:"Không phải em trai sao?"
Ý gì đây chứ?
"Khi còn bé bế nhầm sao?" Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tô Mai đã lắc đầu: "Tiểu Cẩn cũng không ngốc, nếu biết không phải em trai có thể không nói sao?"
Nghĩ đến chuyện Trương Hinh Vân, Triệu Khác nghiến răng: "Thằng bé nghi ngờ Tiểu Du là con của mẹ và người khác."
Tô Mai sửng sốt, vô thức xoa xoa lỗ tai: "Anh và vợ trước ly hôn là bởi vì cô ấy đã đi ngoại tình?”
Triệu Khác nhìn cô.
Trong nháy mắt Tô Mai không được tự nhiên, cảm thấy suy nghĩ của mình quá giới hạn rồi, thời đại này... Quân hôn xuất tường ( Chỉ người vợ ngoài tình), vợ anh cũng không ngốc, sau đó cười lấy lòng: "Em đoán mò, đừng coi là thật."
Triệu Khác cởi quần áo trên người Tiểu Hắc Đản, tắm rửa sạch sẽ, thản nhiên mà nói: "Vậy thì suy nghĩ của em là đúng."
Tô Mai giật mình trợn mắt: "Thật, thật sao?"
"Không phải chứ, Triệu Khác, giống anh sao, người đàn ông đó đẹp trai, giàu có và quyên lực thế sao?"
Tay Triệu Khác hạ xuống, nhớ lại dáng vẻ của Ngụy Đại Tráng: "Dáng người thấp bé, vừa già vừa đen, là nhân viên cấp dưới của Tòa thị chính Thượng Hải."
"ÀI" Tô Mai há miệng, ngây ngốc nhìn Triệu Khác: "Vợ trước của anh bị mù hả?"
"Cũng không phải mù, mà là người không quá khôn khéo." Nếu thông minh hơn một chút, cũng không lận đận không hôn nhân, cũng sẽ không cãi nhau với con trai.
"Vậy người vợ cũ của anh không đẹp sao?”
Triệu Khác sửng sốt: "Cũng tạm được!"
Người phụ nữ Giang Nam yếu mềm luôn có nét u buồn giữa hai lông mày.
Nói thật, kết hôn đã nhiều năm như thế, anh cũng không hiểu, rốt cuộc cô ấy buồn phiền cái gì mà tự chuốc khổ như thế?
Nhà mẹ đẻ không có chỗ ở, được, anh đưa chìa khóa nhà mới.
Công tác của anh trai không ổn, không sao, tôi đổi được. Không muốn đi làm, không muốn làm việc nhà, không muốn chăm sóc con, không sao, trong nhà cũng không thiếu chút tiền lương của cô ta, cũng mời được bảo mẫu, mọi thứ của một đứa trẻ không nhất thiết phải do người mẹ làm.
Vẫn không được, nỗi lo giữa chân mày càng nặng thêm.
Ban đầu cứ tưởng là do anh vắng nhà quanh năm không cho cô cảm giác an toàn.
Vì vậy mỗi lần dưỡng thương, anh đều quay về nhà nghỉ ngơi, suy nghĩ có thể ở nhà nhiều hơn để chăm sóc cho cô ấy và mấy đứa trẻ, kết quả thì sao, cũng , cũng không thấy người ta nhìn anh ấy bao nhiêu.