[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189: Nhà Họ Triệu Gửi Quà (1)

Chương 189: Nhà họ Triệu gửi quà (1) Chương 189: Nhà họ Triệu gửi quà (1)Chương 189: Nhà họ Triệu gửi quà (1)

Đánh bài, đi dạo phố, nghe kịch, xem chiếu bóng, khiêu vũ, cuộc sống giải trí cũng không giảm đi.

Tô Mai vừa nhìn anh đã thấy biểu cảm nhớ lại, không thể không nói đùa: "Thật sắc tình đó"

Triệu Khác trừng mắt, lấy một khăn vải khác bọc lấy Tiểu Hắc Đản, đặt thằng bé lên giường, giúp Tô Mai thay chăn nệm trên giường: "Được rồi, nhanh ngủ đi."

Ban đêm, không biết mưa tí tách rơi từ lúc nào, nhiệt độ cũng theo đó mà hạ xuống đột ngột.

Tô Mai thức dậy, lấy bộ quần áo đang phơi trên kệ tam giác chuyển xuống dưới. Làn khói nghi ngút bay ra từ dưới bếp, mang theo mùi thơm của cháo và mùi chua cay của măng sợi.

Triệu Khác ra khỏi phòng bếp, tay xách hai bình nước nóng. Nhìn thấy Tô Mai ngây người đứng nhìn màn mưa, anh lên tiếng nói: "Trở trời rồi, sao em không mặc đồ dày vào?"

"Bây giờ em mặc." Tô Mai quay người vào phòng, mở tủ tìm áo khoác của mình rồi mặc vào, sau đó lại tìm bộ đồ dày cho Tiểu Du và Tiểu Hắc Đản.

Đang tìm, Tô Mai bỗng nhận ra hai đứa trẻ này lớn thật nhanh, mấy bộ đồ đều nhỏ hết rồi.

Cô mở tủ quần áo lấy ra miếng vải may đồ lao động, gập hai đầu lại rồi trải trên đầu giường. Cô chọn ra từng bộ đồ và giày, sau đó lại lấy bốn đôi dép rơm mới để trên tấm vải, buộc bốn góc vải lại.

Nghĩ một lúc, Tô Mai lại đi vào nhà kho lấy một cái giỏ trúc, xếp vào đó một túi sữa bột, một chai sữa lúa mạch nguyên chất, một gói đường đỏ, một gói đường trắng, nửa gói kẹo đường và một miếng thịt khô. Triệu Khác nghi ngờ nói: "Đây là gì?"

"Em xem hai ngày tới có ai ở nhà ăn đi đảo, nhờ người ta mang đến nhà Trương Đạo Sơn." Tô Mai nói rồi để cái túi vào trong giỏ, ra ngoài bẻ vài tấm lá chuối đậy lên trên giỏ.

"À, đúng rồi." Chỉnh xong cái giỏ trúc, Tô Mai quay người đưa thư của Tần Thục Mai cho Triệu Khác: "Anh xem đi, liệu mẹ anh có gửi nhiều quá không?”

Triệu Khác nhìn lướt qua một lượt rồi đưa lại cho cô: "Không nhiều, mẹ chúng ta giàu lắm. Sau này thiếu tiền tiêu thì cứ tìm bà ấy khóc lóc than thở."

"... Trung đoàn phó Triệu." Tô Mai khinh bỉ nói: "Anh chuẩn bị đưa cả nhà cùng đi ăn bám sao?”

"Ăn bám?" Triệu Khác suy nghĩ một lúc, loáng thoáng hiểu ra ý nghĩa của từ này bèn bật cười nói: "Em yên tâm, mẹ chúng ta eo to lắm. Thỉnh thoảng cần ít tiền còn không động vào được túi tiền của bà ấy."

Tô Mai sững sờ, vẻ mặt nghi ngờ: "Trung đoàn phó Triệu, hình như trước khi kết hôn chúng ta quên chưa hỏi về hoàn cảnh gia đình đối phương."

Khi Triệu Khác chọn lựa Lâm Kiếm Nghiệp đã hiểu về hoàn cảnh gia đình nhà họ Tô, còn hoàn cảnh nhà đình nhà mình anh tưởng Tô Mai không quan tâm. Triệu Khác nhếch khóe miệng, cười nói: "Em muốn biết cái gì?"

"Gì cũng muốn biết, ví dụ như nhà anh có bao nhiêu người, tuổi tác, sở thích, công việc của mỗi người. Còn cả địa chỉ nơi ở hiện nay, lỡ như mình muốn gửi quà lại không biết gửi đi đâu."

"Ba anh là Triệu Nho Sinh, 56 tuổi, hiện là Chính ủy thiết giáp Quân khu thành phố Bắc Kinh. Ông ấy thích hút thuốc uống rượu, thích giả vờ là người nhã nhặn."

Tô Mai kinh ngạc há hốc miệng: "Thích giả vờ là người nhã nhặn?"

Điều quái dị gì vậy?

"Ừ”" Triệu Khác cười nói: 'Ông ngoại anh vốn là nhà kinh doanh dược phẩm nổi tiếng ở Thượng Hải, trước đó đẻ ra năm người con trai rồi mới có một đứa con gái là mẹ anh. Từ nhỏ ông đã mời giáo viên nổi tiếng đến dạy mẹ anh cầm kỳ thi họa và học ngoại ngữ.”

"Vậy... Còn ba anh?” Một cô gái như vậy, với một gia đình bình thường thật sự không xứng.

"Ông ấy hả?" Triệu Khác nói: "Từ nhỏ đã không ba không mẹ, sống lưu lạc đầu đường xó chợ, cướp đồ ăn của chó mèo. Ông ấy từng làm công nhân bốc vác ở bến tàu, vác búa rìu đánh nhau với các bang phái với người ta. Chính vì từng có kinh nghiệm như vậy, một lần ông ấy tình cờ cứu được một nhà Cách Mạng, được phát triển đi vào trong quân đội. Ba năm sau, mẹ anh đi đến Bắc Kinh cùng với ông ngoại để thăm hỏi một người bạn thân, gặp sinh viên đang biểu tình. Khi đang đi cùng ông ngoại trong lúc hỗn loạn, bà ấy bị người sinh viên đó đuổi theo. Ba anh thấy sắc..."

"Khu!" Triệu Khác khẽ ho một tiếng, nuốt xuống bốn chữ " thấy sắc khởi nghĩa" chực nói bên miệng, nghiêm mặt nói: "Ba anh kiếm sống ở Thượng Hải nên đương nhiên biết kiều nữ nhà họ Tần, thấy bà bị người ta rượt đuổi ở đầu đường Bắc Kinh nên lao ra kéo mẹ anh đến chỗ ở của ông ấy."

"Ông ngoại đưa mẹ anh về Bắc Kinh là muốn mai mối với anh công tử của gia đình người bạn đó, khi xảy ra chuyện đương nhiên là thất bại. Gia đình đó không muốn con trai nhà mình gánh vác tiếng xấu chủ động từ hôn, bèn nói ra chuyện này ở trên bữa tiệc. Lời nói của họ vô cùng khó nghe, ông ngoại suýt chút nữa thì ngất xỉu, mẹ anh cũng là một người cứng đầu, lập tức kéo ba anh đang lén vào làm việc đến cầu hôn."
Bình Luận (0)
Comment