Chương 191: Nhà họ Triệu gửi quà (3)
Chương 191: Nhà họ Triệu gửi quà (3)Chương 191: Nhà họ Triệu gửi quà (3)
"A, hôm nay sắp cải thiện đời sống rồi." Anh chàng chiến sĩ vui vẻ reo hò.
Sĩ quan hậu cần cũng vui vẻ, dù mỗi ngày đều cố gắng cải thiện, nhưng điều kiện vẫn như vậy, dù có vật lộn chật vật cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Cũng bởi vì những thứ ở đảo này chất đống lại cũng không bán đi được, họ có thể kiếm chút hời mà còn cho mọi người ăn bữa ngon.
Sợ để qua đêm rồi lại vật lộn trên chợ, đến sáng hôm sau cá chết hết hoặc là thối, thế nên người bên đảo rất nhanh chóng, chín rưỡi đội lừa đã đến.
Những con cá biển đựng trong từng chiếc giỏ được phủ tấm vải che mưa tràn vào bể hoặc dưới mặt đất, đa số con đều đã ngửa cái bụng trắng bệch bất động, còn có nhiều con đã chết từ lâu bốc mùi nồng nặc.
Sĩ quan hậu cần bám vào để hạ giá hết lần này đến lần khác, người phụ trách bên đảo sốt sắng xua tay: "Đừng ép nữa, đừng ép nữa, tôi mang cho các anh tôm khô, rong biển, trứng vịt biển, tất cả đều là hàng bán kèm. Anh tha cho tôi về giá tiên đi, ở trên đảo chúng tôi cũng phải ăn cơm chứ."
Giá tiền nên ép vẫn ép, vẫn phải nhận lấy hết hàng bán kèm. Nhưng khi đi, sĩ quan hậu cần đi đòi bộ trưởng Diệp hậu cần một ít rơm để về cho gia súc ăn và làm giày rơm, còn để cho đội bếp bọn họ phơi măng khô, rau khô, nấm, mộc nhĩ, đan giỏ trúc, rổ trúc, giá phơi...
Tô Mai cũng nhân lúc này đưa giỏ trúc cho anh ấy, ngoài ra còn cầm một cọc tiền đặt trước anh ấy một ít ốc khô, cá ướp muối và rong biển sấy khô.
Tiễn đội lừa đi, mọi người nhìn rồi nhặt ra hơn nửa số cá vẫn còn sống vào trong bể, chất đống số cá chết ở trong sân rồi vui vẻ gào thét.
"Được rồi, được rồi, đừng gào thét nữa." Sĩ quan hậu cần cười mắng: "Nhanh chóng làm thịt sạch sẽ cá chết đi, buổi trưa nấu cho các chiến sĩ ăn." Trong đống cá chết chồng chất còn có cả ốc to nhỏ, tôm hùm dài bằng lòng bàn tay, mực và những con cua nhỏ bò ngổn ngang.
Tô Mai giao Tiểu Du cho anh chàng chiến sĩ đốt lò bếp, xắn ống tay áo lên rồi cầm lấy con dao, đặt ghế ngồi trước đống cá, câm một con gái vàng bắt đầu xử lý.
Có chiến sĩ nhìn thấy vội vàng cầm chậu nước để bên cạnh tay cô. Sau khi cạo sạch vảy cá, Tô Mai lấy nước rửa sạch sẽ, lột màng đen, rút sợi gân cá, thế là một con cá đã được xử lý xong.
Làm như vậy được hơn hai tiếng, Tô Mai và hơn chục chiến sĩ bếp nấu mới xử lý xong đống cá chết dưới đất.
Trong khi làm thịt cá, họ lấy những con đã đã được ướp muối trước mang đến cho nhà ăn phía nam.
Đại Bàn ở bên này cũng nấu hai nồi.
Tô Mai lấy xà phòng rửa tay, tay vẫn đầy mùi tanh, cuối cùng cô chà mạnh tay với lá bạc hà thì mới miễn cưỡng át mùi đi được phần nào.
"Đồng chí Tô." Đại Bàn liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, biết theo như ngày thường thì Tô Mai nên tan làm rồi, vì thế nên dặn dò: "Tí nữa nấu xong canh cá thì cô chờ một chút, tôi lấy một bát cho cô, cô mang về cho bọn trẻ ăn."
Tô Mai nhìn những chiến sĩ đang nhặt ốc, tôm, mực và cua nhỏ trong giỏ trúc: "Tôi không cần canh cá đâu, bán cho tôi một chút mấy thứ này được không?"
"Đều là hàng bán kèm, cô muốn thì cầm lấy đi, bán hay không bán gì chứ." Đại Bàn cười nói.
"Tôi cần nhiều lắm..."
Đại Bàn xua tay, cắt ngang lời cô nói: "Trên đảo đưa đến, người ta cũng không tính cân. Cô thích thì cứ lấy về đi."
"Đập vỏ ốc ra, mang đi nấu canh ngon lắm đấy." Tô Mai nói rồi cầm cái rổ nhỏ, nhặt ba con ốc: "Cắt lát miếng thịt trắng cũng rất ngon." Nửa giỏ ốc lớn ốc nhỏ này, nấu canh có thể nấu thành hai nồi lớn.
Đại Bàn còn nghĩ nếu như Tô Mai không lấy hết thì ném xuống dưới suối nuôi, đợi đến khi trong tay không còn gì các chiến sĩ có thèm thì lại đến xử lý. Nghe cô nói như vậy, anh ta bỗng nhiên lại nổi hứng bảo anh chàng chiến sĩ bỏ ốc vào trong chậu, ngâm nước sạch để ốc nhả cát ra.
Tô Mai đặt giỏ trúc xuống, lấy rơm buộc vài con cua nhỏ rồi lại nhặt mười hai con tôm và mười con mực nhỏ.
Nhìn những con tôm hùm, cua nhỏ, mực nang và ốc tươi sống trong rổ, Tô Mai ôm Tiểu Du ra khỏi nhà ăn, không khỏi bước nhanh hơn về phía nhà họ Vương, trong đầu toàn bộ đều là tôm hùm hấp, cua nhỏ cay, mực nang nấu măng chua, gà hầm ốc và các món ngon khác.
"Thím Tôi"
Tô Mai ngẩng đầu, trong bụi cây ló ra hai đứa bé nhỏ gầy, trên đầu Đại Nha có một cái lá chuối tây, tay cầm một cái giỏ trúc đi ở phía trước, quần áo nửa ẩm ướt, sắc mặt tái xanh cười với cô, nói: "Thím Tô, em Tiểu Du, hai người tới đây."
"Ừm"" Tô Mai nhẹ gật đầu, nhìn qua rau dại trong giỏ trúc, hơi nhíu mày: "Trời mưa, sao hai cháu còn ra đây đào rau dại? Mẹ cháu đâu?”