Chương 192: Tán loạn (1)
Chương 192: Tán loạn (1)Chương 192: Tán loạn (1)
"Mẹ cháu lên núi hái nấm rồi." Đại Nha cười nói: "Cháu và Nhị Nha ở nhà không có chuyện gì làm, nghĩ rau dại bên này mọc tốt nên ra đào. Thím Tô, thím ôm em trai không tiện, cháu cầm rổ giúp thím nha?"
Đại Nha nói, đưa giỏ trúc trong tay cho em gái, đưa tay nhận lấy rổ trong tay Tô Mai.
Tô Mai buông tay, để cô bé nhận lấy, tiện tay sờ lên trái hai cô bé, dò xét nhiệt độ: "Rau dại lúc nào cũng hái được, bị bệnh thì sẽ phiền phức. Đợi lát nữa mẹ cháu trở về, để cô ấy nấu nước nóng cho các cháu tắm, cơm nước xong xuôi thì chui vào chăn ngủ một giấc ngon lành, xua đuổi khí lạnh trên người đi. Buổi chiều cũng không thể đi ra ngoài nữa.
Đại Nha đáp ứng từng cái.
Nhị Nha cúi đầu, đá đá nhánh cây dưới chân: "Mẹ cháu phải ban đêm mới trở về."
"Buổi trưa không trở về ăn cơm sao?" Tô Mai kinh ngạc nói.
Nhị Nha nói: 'Nhà chúng cháu một ngày chỉ ăn hai bữa cơm sáng và tối."
“Nhị Nha!" Đại Nha khó chịu kéo em gái.
Tô Mai nhìn hai chị em lạnh đến mức run lẩy bẩy vô cùng đáng thương, im lặng thở dài: "Đi với thím đến nhà bà Vương ở phía sau đi."
Hai con ngươi của Nhị Nha đột nhiên sáng lên, vui vẻ nói: "Chúng cháu có thể đi sao?"
Cô bé vừa nghe đẳng sau bay tới mùi cơm thơm nức.
"Không cần." Đại Nha dắt tay em gái, nói từ chối.
Một trận gió mạnh thổi tới mang theo mưa bụi, Nhị Nha rùng mình một cái, đôi môi tím xanh run rẩy nói: "Chị, em đói! Lạnh nữa!"
"Trở về chị nấu rau dại cho em ăn."
"Ăn rau dại một lát lại đói bụng..."
"Đừng cãi nhau." Tô Mai nắm chặt tay nhỏ lạnh ngắt của Nhị Nha, kêu Đại Nha nói: "Đi thôi."
Đại Nha chân chừ một lúc mới bước nhanh đuổi theo.
Trương Ninh nhìn Tô Mai đi vào cửa cùng với Đại Nha Nhị Nha, hơi sửng sốt, đi theo chào đón: "Hai đứa nhỏ này làm sao vậy, cả người ướt thế?"
"Đào rau dại bị ướt." Tô Mai nói: "Đồng chí Chu không có ở nhà, nên tôi dẫn hai đứa chúng nó đến đây. Nấu cơm sao, tôi có mang theo tôm tươi và cua nhỏ, chúng ta hấp tôm to, làm cua nhỏ cay nhé?"
Trương Ninh nói: "Vừa hấp cơm xong."
Tô Mai đưa Tiểu Du ngực cho cô ấy, nắm tay Đại Nha Nhị Nha nói: "Vậy tôi dẫn chúng nó đến phòng bếp nấu thức ăn, thuận tiện để hai đứa dùng lửa hong khô quần áo."
"Được, em dẫn chúng nó đi đi." Trương Ninh ôm Tiểu Du đi về hành lang nhà chính: "Mẹ tôi ở trong bếp, nói bây giờ trời rét, muốn nấu cho em một bát canh gừng uống."
Bà Vương đang rửa rau, nghe được cuộc trò chuyện trong sân, đứng dậy xoa xoa tay, bỏ gừng cắt sợi và đường đỏ vào nồi nước đang sôi lăn tăn bên trong.
"Bác." Tô Mai buông Đại Nha Nhị Nha ra, nhẹ gửi hương vị cay ngọt ngào trong không khí, cười nói: "Cháu muốn phải nhiều đường."
"Người bao lớn rồi, còn thích ăn đường tranh với đám nhóc." Bà Vương liếc cô một cái, câm thìa khuấy khuấy canh gừng.
Tô Mai nhận lấy giỏ trúc trong tay Đại Nha, bỏ tôm hùm, cua, mực nang và ốc vào trong chậu, đến trước mặt bà ấy, cô cười nói: "Dù cháu bao lớn, ở trước mặt bác cháu vẫn là đứa trẻ con."
"Đi!" Bà Vương vỗ vào cánh tay cô, ghét bỏ nói: "Không có nghiêm túc."
"Ha ha", Tô Mai cười tránh ra, chỉ Đại Nha Nhị Nha đang sợ hãi đứng ở cửa: 'À, mang về cho bác hai vị khách nhỏ."
"Bà Vương.' Đại Nha Nhị Nha thì thào kêu lên.
"Mau vào." Bà Vương buông thìa xuống, dời hai cái ghế đẩu đặt cạnh bếp lò, vẫy tay với hai đứa bé: "Ngồi ở đây hong khô quần áo một chút."
Đại Nha Nhị Nha buông lá chuối tây xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bếp lò.
Bà Vương múc hai bát canh gừng cho hai người.
Đại Nha Nhị Nha nhỏ giọng nói cảm ơn, bưng bát dùng miệng nhỏ húp lấy, canh gừng vừa ngọt vừa cay từ cổ lan xuống bụng, dạ dày ãm lên, tay chân nhanh chóng ấm lại, hai người thoải mái mà híp mắt.
"Chị" Nhị Nha dựa vào Đại Nha, nhỏ giọng cười nói: 'Uống ngon thật!"
Đại Nha nắm chặt ống tay áo lau nước mưa trên mặt cô bé: "Ngon thì uống nhiều một chút, không đủ thì chị còn này."
Nhị Nha: "Một bát thật lớn rồi, đủ."
Bà Vương lại múc thêm một bát nữa cho Tô Mai: "Tranh thủ uống, ủ ấm thân thể."
Tô Mai nhận ấy uống một ngụm lại ngại bỏng, đặt ở trên bàn, xắn ống tay áo lên, bắt đầu làm thịt rửa tôm cua mực nang: "Bác gái, dầu còn nhiều không? Cháu muốn ăn cua cay. Không đủ thì cháu về nhà lấy, lân trước mua ba cân dầu hạt cải ở hội chùa còn chưa động đến."
Bà Vương: "Đàng hoàng ở lại đi, có mấy con cua thì dùng được bao nhiêu dầu." Dứt lời, bà Vương bưng nồi nước đun sôi trên bếp để sang một bên, cầm một cái nồi sắt rửa sạch đặt ở phía trên, nồi nóng thì rót dầu, chiên sợi gừng hành tỏi giã tạo ra mùi thơm, bỏ mực nang mà Tô Mai đã rửa sạch vào xào, bỏ thêm chút muối, bột hoa tiêu, đợi cho mực nang chín bảy tám phần, cho vào bên trong một cái nồi đất lót măng chua, đổ rượu gạo vào cho lên bếp lại để nó từ từ sôi ùng ục.