Chương 193: Tán loạn (2)
Chương 193: Tán loạn (2)Chương 193: Tán loạn (2)
Lúc này tôm và cua Tô Mai cũng rửa xong, bà Vương không khách khí sai Đại Nha Nhị Nha nhóm thêm một cái nồi lớn và nồi nhỏ, bưng lông hấp cơm trong nồi lớn ra, để lên tôm hùm lên hấp.
Trong nồi rót dầu, con cua nhỏ cắt thành hai nửa cho vào phủ bột mì và trứng gà bỏ lên nồi chiên, sau đó một nửa làm cua cay, một nửa kho tàu.
Cuối cùng là canh trứng mộc nhĩ rau dại.
Từ trước tới giờ Đại Nha Nhị Nha chưa từng thấy đồ ăn thơm như vậy, ngồi dưới bếp lò càng không ngừng nuốt nước miếng.
Bà Vương thấy thương mà gắp cho hai người mỗi người một nửa con cua để gặm trước.
Tiểu đoàn trưởng Vương thích con nít, còn đặt biệt thích cùng người nhà và bọn nhỏ ngồi quây quần ăn cơm, chỉ cần không phải lên núi hoặc là họp, có thể trở về thì anh ấy nhất định sẽ trở về ăn cơm trưa.
Bây giờ thì lại hơi ngoài ý muốn, đã qua giờ cơm rồi mà còn chưa thấy bóng người.
Mấy đứa bé nghe mùi đồ ăn bụng kêu lên 'ùng ục, bà Vương và Trương Ninh không thể nhìn bọn nhỏ khó chịu, muốn thu xếp ăn cơm trước, bị Tô Mai ngăn cản.
Sau đó cô liền cắt hai cái màn thầu ngũ cốc, dùng que trúc xuyên qua, nướng sơ qua trên lò lửa, để lên một lớn muối nhuyễn, một đứa bé một miếng ăn lót dạ.
"Mẹt Mẹ!" Tiểu Hắc Đản kêu lên: "Chú Vương vê."
Thằng nhóc chưa ăn qua cua cay, nghe hương vị trong nồi thèm dữ tợn, nhìn chằm chằm cổng hàng rào chờ đợi.
Không lâu sau nhìn thấy tiểu đoàn trưởng Vương đẩy cửa đi vào, liền gào lên: "Chú Vương, chú đã về rồi, cháu chờ chú đến mức đói xẹp bụng." Tiểu đoàn trưởng Vương vẫy tay với cậu bé, trở lại chào hỏi người sau lưng: "Đồng chí Chu vào đi."
Mấy người kinh ngạc nhìn sang, cả người Chu Lan toàn bùn đất đi sau lưng anh ấy vào sân.
Bà Vương sửng sốt một chút, ra đón nói: 'Đồng chí Chu đây là bị té?"
"Vâng." Chu Lan không được tự nhiên gật đầu.
"Không bị thương chứ?"
"Chân bị trật một chút." Chu Lan nói: "Không sao, đã chỉnh xương lại rồi."
"Mẹ." Tiểu đoàn trưởng Vương nói: "Mẹ cho cô ta mượn một bộ áo cũ trước."
"Được." Bà Vương vẫy vẫy tay với Chu Lan: "Đi theo bác."
"Tiểu Ninh." Tiểu đoàn trưởng Vương lại nói: "Em lấy giúp cô ta một chậu nước."
Trương Ninh trừng mắt liếc anh ấy một cái, quay người cầm chậu đi múc nước.
Tiểu đoàn trưởng Vương gãi đầu một cái, không hiểu nhìn về phía Tô Mai: "Không phải nhờ em ấy lấy một chậu nước sao, trừng tôi làm gì nhỉ?"
Tô Mai không tiếp lời anh ấy, mà hỏi: "Sao anh lại trở về cùng với đồng chí Chu vậy?
"À, đang muốn nói với cô chuyện này." Tiểu đoàn trưởng Vương nói: 'Buổi sáng cô ta thấy cô mang giỏ trúc đến nhà ăn bắt đầu làm việc, cho là cô vào núi nhặt nấm nên cầm giỏ đi theo. Kết quả cũng không biết đi thế nào, vậy mà xông vào sân huấn luyện của chúng tôi, cô có biết nguy hiểm tới mức nào không? Chiến sĩ của chúng tôi suýt chút nữa dùng cán súng đập chết cô ta rồi!"
"Vì để tránh cho cô ta lại chạy đến, xông lầm vào chỗ nào đó bị chúng tôi làm bị thương, chính ủy Tống để sĩ quan hậu cần tìm công việc cho cô ta, sau này cô ta và cô cùng đi làm, cô nhìn cô ta một chút, cũng đừng để cho cô ta chạy lung tung, quá nguy hiểm!" "Xông vào sân huấn luyện của các anh?" Tô Mai không thể tưởng tượng được nói: "Bộ quân sự của các anh ra vào đều không có người trấn giữ sao? Sao cô ta đi vào được?”
"Không phải sân huấn luyện của bộ quân sự” Tiểu đoàn trưởng Vương giải thích nói: "Đó là một căn cứ huấn luyện mục tiêu di chuyển chướng ngại vật mà chúng tôi thiết lập trên núi ở phía nam."
Tô Mai càng buồn bực hơn: "Xung quanh các anh không thiết lập cạm bấy gì sao?"
Tiểu đoàn trưởng Vương chỉ chỉ vào phòng bên cạnh: "Rơi vào bẫy, các chiến sĩ còn tưởng là lợn rừng, hưng phấn cầm súng vọt tới."
Dừng lại một chút, Tiểu đoàn trưởng Vương lại nói: "Cô ta hẳn là may mắn, cạm bẫy kia là đào hồi năm ngoái, chông trúc bên chôn ở bên trong đều mục nát, nếu không lúc này cô ta thành con nhím rồi."
Đang nói chuyện, Chu Lan thay xong quần áo, đi ra theo sau lưng bà Vương.
Tô Mai nhìn cô ta cười nói: "Đồng chí Chu, quê cô bên kia có núi không?”
"Có, sau thôn của chúng tôi là núi."
"Vậy khi ở nhà cô hái nấm, cũng là chạy vào trong núi sâu sao?"
Chu Lan lắc đầu, ngập ngừng nói: "Tôi, tôi đuổi theo bóng của cô đi xuống dưới, đảo mắt đã không nhìn thấy cô, sau đó tôi lại thấy con đường nào cũng giống nhau, tôi nghĩ dù sao cũng lên núi rồi, hướng kia có núi nên chắc không có vấn đề, ai biết đi không bao xa liền rơi vào trong bấy..."
Tô Mai nhìn cô ta không giống đang nói láo, quay đâu nhìn về phía Tiểu đoàn trưởng Vương.
Tiểu đoàn trưởng Vương hiểu ý tứ của cô, nói nhỏ: "Đã tra, người không có vấn đề. Lúc vừa mới tới, tiểu đoàn phó Hàn cũng không nói gì với cô ta, rất nhiều thứ ta không hiểu rõ, không biết cũng bình thường. Cô có rảnh thì chỉ bảo cô ta nhiều chút, thuận tiện nói với cô ta một chút quy định.”