Chương 194: Làm chuyện mà em muốn làm (1)
Chương 194: Làm chuyện mà em muốn làm (1)Chương 194: Làm chuyện mà em muốn làm (1)
Tô Mai gật đầu, kêu bọn nhỏ: "Rửa tay một cái rôi ăn cơm."
Thêm ba người nhà Chu Lan, cũng là người ăn tốt, cơm và đồ ăn không đủ.
Không còn cách nào, Tô Mai và Trương Ninh lại đến phòng bếp cán mì sợi, thịt khô cắt hạt lựu và măng chua xào lên, mỗi người được thêm đầy một bát nhỏ.
Ăn cơm xong, sau khi tắm rửa, Tô Mai tìm một ít que củi mang vào lớp học, chẻ thành miếng hoặc que tròn nhỏ, que vuông nhỏ, dạy bọn nhóc dựng nhà ở, làm xe, làm đường sắt.
Đại Nha Nhị Nha nhìn cũng hơi không muốn đi, nơi này không có ai ghét bỏ các bé, cũng không có ai trách cứ quát mắng, các bé không cẩn thận đụng vào đồ chơi của Tiểu Hắc Đản hay Lâm Niệm Doanh, bọn họ cũng sẽ không nói cái gì, ngược lại còn đưa cho các bé chơi.
"Thím Tô." Đại Nha đi đến trước mắt Tô Mai, nhỏ giọng nói: "Thím đi làm, cháu giúp thím trông em trai Tiểu Du được không? Cháu rất biết trông em bé, ở nhà, Đại Đản, Nhị Đản nhà chú Hai, Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao nhà chú nhỏ đều là cháu ôm lớn.”
Tô Mai nhìn ánh mắt đầy hi vọng của cô bé, ngẩn người: "Cháu không cảm thấy vất vả sao?"
"Nó giúp trông em bé." Chu Lan cười nói: "Chú Hai, chú nhỏ sẽ cho ăn uống."
"Vì một miếng ăn." Trương Ninh nhịn không được nói: "Sai sử con cái như vậy, cô không đau lòng sao?"
"Cái này có gì mà đau lòng." Chu Lan xem thường nói: "Nó không trông trẻ con thì phải đi làm thuê, mười hai tuổi ở nhà chính là một nửa sức lao động."
Tô Mai vỗ vỗ tay Đại Nha, cười từ chối: "Tiểu Du sợ người lạ, người không quen cậu bé đều không cho ôm." Đại Nha: 'Vậy thì cháu chơi quen với cậu bé, sẽ giúp thím trông cậu bé."
Tô Mai: ”...'
Nghỉ ngơi một lát, Tô Mai ôm Tiểu Du, dẫn theo Chu Lan đến nhà ăn bắt đầu làm việc, trước khi đi, Bà Vương để Trương Ninh lấy đến cho cô một chiếc áo tơi.
"Tô Mai" Chu Lan hâm mộ nhìn áo mưa quân đội màu xanh trên người Tô Mai: "Tôi thấy áo mưa trên người cô và áo mưa các chiến sĩ mặc trên người giống nhau như đúc."
"Ừm”" Tô Mai cúi đầu xem xét áo mưa trên người mình, chính là món mà Triệu Khác đưa cho cô vào ngày ấy cô vừa tới: "Cô hỏi tiểu đoàn phó Hàn nhà cô, hẳn là anh ta có áo cũ."
Trên núi trời hay mưa, các chiến sĩ dù là lên núi huấn luyện hay xuống đồng ruộng cày cấy đều rất hao quần áo, áo mưa mặc dù không giống như quân trang, một năm bốn mùa mới cấp cho, nhưng cũng sẽ căn cứ vào mức độ hư hại, khi thích hợp lại phát thêm cái mới.
Trên người Tô Mai là cái năm nay Triệu Khác mới được phát, anh mặc lại áo cũ năm ngoái, lúc sáng thấy bả vai cùi chỏ và vạt áo đều mòn cả rồi.
Tối về đổi cho anh ấy.
Chu Lan mím môi dưới, buồn bã nói: "Áo cũ của anh ta đều gửi về nhà cho cha và em trai anh ta mặc.”
Tô Mai trong lòng nghĩ chuyện gì đó, thuận miệng nói: "Hậu cần hẳn là có bán."
"Trên người của tôi làm gì có phân tiền nào." Chu Lan mất mác nói.
"Làm việc thì có tiền, nhưng mà tiền lương của cô phải tháng sau mới có." Tô Mai thoải mái nói ra: "Nếu cô cần tiền gấp có thể đến hậu cần xin ứng trước tiền lương của tiểu đoàn phó Hàn."
"Anh ta mà biết còn không đánh chết tôi à." Chu Lan hoảng sợ lắc đầu: "Tôi cũng không dám." Tô Mai kì quái nhìn cô ta một chút: 'Kết hôn với một người đàn ông mà quần áo cơm nước của ba mẹ con cô cũng không muốn lo sao?"
Chu Lan cúi đầu không lên tiếng.
"Vậy cô còn ở cùng anh ta làm gì chứ?" Tô Mai lặng lẽ nói: "Còn nữa, anh ta đánh cô, cô cũng không phản kháng sao? Đánh không lại thì đêm tối lén trói lại, cầm cây gậy quất đến khi nào anh ta kêu cha gọi mẹ, cô xem lần sau anh ta còn dám ra tay với cô không."
Chu Lan kinh sợ liên tiếp lui lại mấy bước: "Cô, sao cô... Sao mà tâm tư cô độc ác như vậy!"
Tô Mai trố mắt một hồi, không thể tưởng tượng được mà chỉ vào mình một cái: "Tôi độc ác?"
Bây giờ cô đã tu thân dưỡng tính nhiều rồi, nếu là kiếp trước cô đã mặc kệt
Đã không thể tự mình đứng lên, mà còn muốn người ta cúng bái mình như thánh mẫu.
"Cô không những độc ác, tôi còn thấy cô không có tâm tư muốn sống tốt." Chu Lan kích động chỉ vào Tô Mai mắng: "Nếu tôi nghe theo cô đánh cha bọn nhỏ, anh ta còn không ly hôn với tôi à! Cả nhà anh ta chính là đang không tìm ra cơ... Hic... Tôi ly hôn, dẫn theo Đại Nha Nhị Nha đi đâu bây giờ, còn không phải bị người ta nhổ nước bọt tanh tưởi đến chết đuối, Đại Nha Nhị Nha lớn lên có thể gả cho nhà tốt sao? Hic, cô yên ổn cái gì..."
"Dì dì..." Tiểu Du bất an dán sát vào lồng ngực Tô Mai.
"Không sợi" Tô Mai vỗ vỗ Tiểu Du, nhìn Chu Lan cười lạnh một tiếng: "Cô có tức giận cũng đừng có trút lên người tôi, tôi cũng không phải cái thùng xả giận của cô."