Chương 195: Làm chuyện mà em muốn làm (2)
Chương 195: Làm chuyện mà em muốn làm (2)Chương 195: Làm chuyện mà em muốn làm (2)
Cái quái gì hả, sợ mạnh hiếp yếu sao? Vậy cô ta thật sự tìm nhầm người rồi.
Chu Lan chột dạ tránh né, cổ cứng ngắc: "Ai trút giận lên người cô, là cô không có ý tốt, tôi đã nói câu không có tiền, cô đã muốn tôi và cha mấy đứa nhỏ ly hôn, muốn yên ổn cái gì..."
Tô Mai che hai lỗ tay Tiểu Du, bực bội quay đầu trách mắng: "Câm miệng! Cái gì là tôi để cho cô và tiểu đoàn phó Hàn ly hôn, không phải cô kêu than rằng anh ta không cho cô tiền tiêu, không có cô áo mặc à? Cô đã không có ý định ly hôn thì ở ngoài kêu la cái gì, trách móc cái gì, nói anh ta đối xử không tốt với ba mẹ con cô, để người ngoài nghe, hận không thể ra mặt giúp cô, đồ bạch liên hoal"
"Tôi, tôi cũng không nói sai, là anh ta không cho tôi tiền tiêu mà..."
Mẹ nó, bệnh thần kinh à! Tô Mai quay người bước nhanh hơn, nhanh chóng đi vào nhà ăn.
Chu Lan khóc lóc đi theo phía sau.
Đại Bàn chờ ở cổng để sắp xếp công việc cho Chu Lan, thấy như vậy kinh sợ há hốc mồm: "Đồng chí Tô, chị dâu Chu sao vậy?"
"Không có tiền tiêu, buồn." Tô Mai vứt xuống câu nói này, bước nhanh đến phòng ấp.
Kết quả, chờ cô đi ra khỏi phòng ấp, chỉ thấy một đám chiến sĩ nhìn cô với ánh mắt quái dị lạ thường.
"Thế nào?" Tô Mai vô thức sờ lên mặt một cái: "Trên mặt tôi có hoa à?"
"Không có không có..." Các chiến sĩ vội vàng lắc đầu, cõng giỏ trúc đi ra ngoài.
"Các anh đi lên núi sao?" Lúc này Tô Mai không có việc gì, nhân tiện nói: “Chờ tôi một chút, tôi vác một cái giỏ trúc đi cùng với các anh." Các chiến sĩ dừng bước lại, nhìn chăm chú một chút, nhỏ giọng hỏi nhau: "Chờ cô ấy sao?"
"Cô ấy đã mở miệng."
"Thế nhưng tôi vừa nghĩ tới cô ấy là người như vậy, không muốn cùng cô ấy lên núi..."
"Tôi là hạng người gì hả?" Tô Mai cõng giỏ trúc, ôm Tiểu Du ra, nhìn chiến sĩ nhỏ vừa nói lời này, lông mày rậm nhíu một cái cười nói: “Lại đây, nói rõ ràng!"
Chiến sĩ nhỏ bị dọa đến rụt cổ lại núp ở phía sau người khác.
Ở mạt thế cùng kề vai chiến đấu với các chiến sĩ ở tuyến đầu, từ lâu Tô Mai đã thành thói quen bọn họ đều chính trực, nhìn chiến sĩ nhỏ sợ thành như vậy, lửa trong lòng 'bùng' một cái bị nhóm lên, dùng tinh thần lực ngăn chặn ngũ giác của Tiểu Du, một tiếng quát chói tai vang lên trong sân: "Ra"
"Tránh cái gì?"
Tinh thần đám người chấn động, trên lưng mồ hôi lạnh rồi!
"Tô, đồng chí Tô..." Chiến sĩ nhỏ há miệng run rẩy lộ ra từ trong đám người.
Tô Mai nhắm mắt lại chậm rãi thở hắt ra, lại mở mắt, trên mặt đã là một mảnh bình thản: "Đứng ngay ngắn!"
"Cộp!" Hai chân của chiến sĩ nhỏ đứng nghiêm, chào một cái.
Có người không nhịn được cười phì một tiếng vui vẻ.
Sau đó âm thanh phì vang lên không ngừng, đám người không nhịn cười được.
Tô Mai thản nhiên nhướng mày: "Thật buồn cười."
Trong sân yên tĩnh theo.
Tô Mai quay đầu nhìn về phía bếp lớn sau nhà ăn, kêu lớn: "Chu Lan, cô đi ra đây cho tôi!" Ở nhà ăn hơn nửa tháng, các chiến sĩ có tính tình gì, cô không nói mình tìm tòi được mười phần mười, nhưng vẫn phải có bảy tám phần, ngày xưa cô chưa nghe bọn họ nói huyên thuyên, càng không nói là có ý kiến gì với cô.
"Đồng chí Tô, không, chuyện không liên quan đến chị dâu Chu."
"Như vậy xin hỏi, nhân phẩm tôi có vấn đề gì? Để các người ghét bỏ như thế."
Chiến sĩ nhỏ nghẹn lời, không đáp nên lời.
"Chị dâu Chu nói, cô bảo cô ta ly hôn với tiểu đoàn phó Hàn." Bên cạnh có một chiến sĩ nhỏ nhịn không được nói: "Đồng chí Tô, chị dâu Chu một người phụ nữ dẫn theo hai đứa bé, nếu thật sư ly hôn với tiểu đoàn phó Hàn, cô bảo cô ấy sống thế nào đây? Đây không phải là cố tình bức chết người khác sao?"
Mẹ ơi, cái này là chuyện gì!
Sớm biết thì quan tâm cô ta chết hay sống làm chi
Tô Mai bực bội nhéo giữa hai mày, quay đầu về hướng bếp sau đó kêu lên: "Chu Lan, cô đi ra đây cho tôi, nói cho rõ ràng, cái gì là tôi bảo cô và tiểu đoàn phó Hàn ly hôn?”
Chu Lan lau nước mắt, hơi co rúm lại, nhìn các chiến sĩ nghẹn ngào nói: "Các anh nhìn cô ấy hung hăng cỡ nào, cô ấy mới vừa bảo tôi ly hôn, còn bảo tôi buổi tối lén trói cha mấy đứa bé lại đánh mạnh tay, thật sự như cô ấy nói thì bị thương làm sao xử lý, người một nhà chúng tôi còn sống hay không..."
"Cô ấy đang là phá hoại quân hôn!"
"À, cái gì là phá hoại quân hôn?"
"Ác ý, có mục đích phá hoại quân hôn." Chiến sĩ kia châm chậm nói: "Thật ra cô có thể kiện cô ấy."
"AI Có thể, có thể chứ?"
"Ừm." "Vậy, vậy tôi đi tìm ai?"
"Chính ủy Tống hoặc là sư đoàn trưởng Chu."
Sau đó, Tô Mai liền bị chính ủy Hàn kêu hẹn lên nói chuyện."
Cùng nhau còn có Triệu Khác, bởi vì anh ném tiểu đoàn phó Hàn vào đội huấn luyện trên núi, không cho người một nhà người ta đoàn tụ.