Chương 196: Làm chuyện mà em muốn làm (3)
Chương 196: Làm chuyện mà em muốn làm (3)Chương 196: Làm chuyện mà em muốn làm (3)
"Phì phì!" Tô Mai nhịn không được, đi tới nhìn Triệu Khác vui vẻ: "Trung đoàn phó Triệu, có trải nghiệm gì? Phá hỏng quân hôn của người taI"
Triệu Khác đưa tay vuốt vuốt tóc cô, khóe miệng nhếch lên: "Có thể cười thì tốt! Trước khi đến anh còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đồng chí Tô khóc lóc ủy khuất không thôi đó."
Tô Mai khẽ giật mình, gỡ tay của anh ra, nắm chặt nắm tay: "Em thích nhìn người khác khóc!"
"Ừm, vậy thì chúng ta nhìn người khác khóc."
Nói thì cũng không có gì để nói, Tô Mai viết một cái cam đoan thôi, cam đoan sau này không tiếp tục xen vào chuyện nhà của Chu Lan.
Phía Triệu Khác, tiểu đoàn phó Hàn vốn đang trong danh sách huấn luyện, chỉ là bởi vì người trong nhà đến, cho ngày nghỉ, nhưng chuyện này chỉ là lời hứa miệng, có cũng được mà không có cũng không sao, so sánh lại đúng là không nắm được nhược điểm gì của Triệu Khác.
Từ bộ quân sự đi ra, hai người đến nhà ăn nông khẩn đón Tiểu Du.
Sĩ quan hậu cần và Đại Bàn đều ở đó, nhìn thấy Tô Mai không có chuyện gì quay lại, cùng thở phào một hơi: "Không có việc gì thì tốt! Không có việc gì thì tốt!"
Tô Mai đón lấy Tiểu Du từ trong ngực chiến sĩ nhỏ, nói tiếng cảm ơn.
"Đồng chí Tô, cô đừng buồn, những chiến sĩ ồn ào buổi chiều đều bị sĩ quan hậu cần ném đến đội hậu cần xây dựng đi kéo gạch rồi."
"Ôi!" Tô Mai ôm Tiểu Du sửng sốt, cô không nghĩ tới sĩ quan hậu cần phản ứng nhanh như vậy.
Triệu Khác bắt chuyện với sĩ quan hậu cần và Đại Bàn, ôm Tiểu Du từ trong ngực Tô Mai, bảo: "Phát ngốc cái gì vậy, đi thôi." Tô Mai phất tay với sĩ quan hậu cần và Đại Bàn, đi theo sau lưng Triệu Khác ra khỏi nhà ăn nông khẩn, nhìn từng căn phòng sừng sững giữa sườn núi ở nơi xa mịt mờ trong mưa phùn, chậm rãi nói: "Lúc mới đi ra khỏi quân bộ, em hơi không muốn đến bên này đi làm."
"Bị tổn thương." Bước chân Triệu Khác chậm lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Bởi vì mấy chiến sĩ ồn ào kia?"
"Ừm, trong lòng hơi không thoải mái." Tô Mai bẹp miệng: "Mặc dù biết bọn họ nhỏ tuổi, ở trong hoàn cảnh lại quá đơn thuần, trên tư tưởng càng dễ bị người khác ảnh hưởng, thế nhưng em ở chung với bọn họ được hơn nửa tháng rồi, chẳng lẽ em là người như thế nào, nhân phẩm như thế nào, còn không bằng mấy câu của Chu Lan sao?"
"Ôi... Triệu Khác, em phiền quá à!"
Lúc Tô Duệ vừa mới tới, cho dù che giấu như thế nào, trên người đều mang theo gai góc lạnh băng của mạt thế, là bọn họ, là sự đơn thuần và gương mặt tươi cười và sự tin cậy của bọn họ làm cho cô cảm nhận được những sự ấm áp thản nhiên trong cuộc sống chân thực.
Triệu Khác đưa một tay ra, hướng về phía Tô Mai từ từ tìm kiếm, hai tay chạm nhau, anh nắm lấy bàn tay kia: "Anh ở đây!"
"Không vui, em không cần làm." Triệu Khác dừng bước lại, nhìn Tô Mai nói: "Nuôi mấy người em và mẹ, anh còn nuôi nổi."
Tô Mai mấp máy môi: "Sĩ quan hậu cần vì em mà phạt bọn họ..."
"Không phải vì em." Triệu Khác nói: "Nếu hôm nay đổi thành người khác, bọn họ không phân biệt được mọi chuyện đúng sai như thế này, lẫn lộn vào tranh chấp giữa quân tẩu, cũng là muốn bị phạt."
"Thế nhưng không đi làm thì em làm cái gì?" Tô Mai giấy giấy tay: "Cả ngày ở nhà trông con, nấu cơm giặt quần áo cho anh sao?" "Ha ha..." Triệu Khác cười nhẹ, vui vẻ nói: "Không để em làm bảo mẫu của anh đâu, để em làm chuyện em muốn làm."
Hai người đến nhà họ Vương đón con, bà Vương và Trương Ninh còn không biết chuyện này.
Trong giờ học nhỏ, bà Vương dạy các bọn nhỏ về địa lý, bà ấy giảng bài rất hài hước, nói đến phong tục tập quán, con người và cả ẩm thực của tỉnh Dự, Trịnh, Lạc, lời giảng êm tai, có một loại hình ảnh kết cấu, Tô Mai đứng nghe ở cửa cũng chợt ngây người.
Trương Ninh muốn dệt một tấm vải hoa đặc sắc dân tộc, đến mùa hè sẽ làm váy dài mặc, mấy sợi tơ đủ màu vừa hôm qua nhuộm vẫn chưa khô, cô ấy để phơi ở trong phòng tạp vật, vừa đi trở bề cho mấy sợi tơ về lại nhìn thấy Triệu Khác ôm Tiểu Du đứng trước cửa nhà chính, kinh ngạc nâng cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay, 16:23p.
"Hôm nay Trung đoàn phó Triệu tan ca sớm à?”
Triệu Khác gật đầu với cô ấy.
"Tối nay ăn cơm ở đây đi." Trương Ninh mở lời mời.
Triệu Khác nâng cằm lên, ý bảo cô ấy hỏi Tô Mai.
Trương Ninh lập tức vui vẻ, bình thường cô ấy rất sợ hãi Triệu Khác này, nhìn anh thật nghiêm túc! Khí thế cũng mạnh, vừa nhìn đã thấy không dễ trêu chọc.
Nhưng nhìn anh và Tô Mai tương tác với nhau, lại cảm thấy người này rất hiền hòa săn sóc, cũng không khó ở chung như tưởng tượng.
"Tiểu Mai." Trương Ninh cười cười ôm lấy cánh tay Tô Mai nói: 'Hôm trước tôi trồng một ít giá đỗ, vừa rồi đi xem, có thể ăn được rồi, tối nay em ở lại đi, chúng ta ăn giá đỗ xào."
Vừa nghe có giá đỗ, trong đầu Tô Mai hiện lên một món ăn, cá nướng.