Chương 197: Trong bụng có bào thai (1)
Chương 197: Trong bụng có bào thai (1)Chương 197: Trong bụng có bào thai (1)
Chọn một con cá lớn, nướng trước và sau đó hầm, khi hầm trải thêm một lớp giá đỗ, nấm, măng, khoai tây nấu chín, đậu phộng, thật là ngon.
"Em muốn ăn cá nướng!" Hai mắt trong suốt của Tô Mai như phát sáng lên, nói sơ về cách làm cá nướng một lần, xoay người túm lấy góc áo của Triệu Khác nói: "Chúng ta đi tới dòng suối bắt cá đi?"
"Được." Triệu Khác nói: "Đi lấy giỏ tre và dao."
Tô Mai "Ừm" một tiếng, vui vẻ lao ra khỏi cửa, vào phòng bếp lấy đồ.
Trương Ninh đứng phía sau vẫy vẫy tay: "Tôi theo các người..."
"Đồ ăn cùng sẽ giao cho đồng chí Trương chuẩn bị." Triệu Khác nhìn Trương Ninh, nói.
Trương Ninh ngượng ngùng buông tay xuống: "Được rồi."
"Tiểu Du đang ngủ.' Triệu Khác mở áo mưa ra, lộ ra đứa nhỏ đang ngủ say trong ngực.
Trương Ninh vội vàng đưa tay đón lấy: "Để tôi đặt thằng bé lên giường."
"Làm phiền rồi." Triệu Khác cười đến lễ độ khác thường.
"Không phiền, không phiền." Trương Ninh giật mình lắc đầu, ôm Tiểu Du vội vàng đi vào phòng ngủ.
"Đưa cho anh đi." Triệu Khác nghênh đón Tô Mai, nhận lấy sọt tre trong tay cô.
Tô Mai nhìn vào lòng anh: "Tiểu Du đâu."
"Đồng chí Trương đưa thằng bé lên giường nằm rồi."
Tô Mai nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Thằng bé ngủ không lâu đâu, đợi lát nữa tỉnh lại, không nhìn thấy hai chúng ta lại âm ï lên." "Vậy chúng ta nhanh về nhanh."
"Ừm."
Gần đây cá tôm dưới chân núi bị bọn họ bắt đi không sai biệt lắm, hai người đi vê phía thượng nguồn một đoạn.
"Ở đây đi." Tô Mai nói xong, bới sọt trúc trên lưng Triệu Khác để lấy đao, bắt lấy cái cây trên vách núi, chặt xuống một cành cây, một cành thật dài, tước đi mấy phiến lá vụn vặt bên trên, gót nhọn một đầu, cởi giày rơm định bước xuống nước.
Triệu Khác đưa tay cầm lấy cành cây, đặt sọt tre xuống đất, nói: "Để anh!"
Tô Mai Lược chần chừ buông tay ra: "Nhớ bắt cá trắm cỏ đó."
Trong suối nhiều nhất là mấy loài lớn chừng như cá lòng tong, cá vây rộng, cá diêu hồng, cá chép, lớn hơn một chút, có mấy loại cá nặng đến hai cân, chỉ có cá da trơn và cá trắm cỏ.
So với cá da trơn thịt thô, vị tanh, thì Tô Mai vẫn thích cá trắm cỏ hơn một chút.
Triệu Khác gật gật đầu, cởi giày và vớ bông ra, xắn ống quần lên cao, giãm lên đá xanh mà đi vào nước.
Chậm rãi đến gần nơi có nhiều cá, sau đó đứng lại đợi mấy con cá hết sợ hãi, chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ nhàn nhã như khi không người, chúng vừa bơi đến trước mắt, anh giơ cành cây trong tay lên, một kích là trúng.
Khi Triệu Khác xiên cá, mặc dù không nhanh và chuẩn bằng Tô Mai có tinh thân lực, nhưng cũng là đa mưu túc trí, có rất nhiều kiên nhẫn và sự quả quyết. Anh nhắm ngay con cá, bình thường chúng rất khó thoát khỏi dưới mí mắt anh.
Lần lượt vứt năm con cá trắm cỏ nặng hơn hai cân lên bờ, tay Triệu Khác lại cầm bốn con cá chép to bằng bàn tay.
Mùa này ăn súp cá chép là ngon nhất.
Thu tay lại, Triệu Khác cũng không cần Tô Mai ra tay, cầm đao ngồi xổm bên bờ suối mổ cá.
Tô Mai cầm cành liễu chọc cho nước bắn tung tóe trên mặt nước, tùy ý hỏi: “Triệu Khác, khi nào thì chúng ta đi chợ?”
Đã bàn là sẽ tổ chức thêm một bàn tiệc cưới ở trong thành phố, mời chú Lưu, chú Phương bọn họ ăn cơm.
"Hai ngày nữa được không? Để anh xử lý mấy chuyện trong tay đã."
"Được." Tô Mai lắc lắc cành liễu: "Em muốn mang cho mọi người chút thịt, dê đen trên đảo có được bắt không?"
"Cái này để anh nghĩ cách đã." Tay Triệu Khác thoăn thoắt làm việc, nói: "Một con có đủ không?”
"Chắc là không đủ đâu." Tô Mai nói: "Em và Tiểu Du nằm viện, mấy người nhà cậu sợ quấy rầy bọn em nghỉ ngơi, cho nên không đến bệnh viện thăm, vậy mà nhà nào cũng đưa đồ nhờ mợ chuyển sang cho bọn em."
"Ừm”" Triệu Khác ném từng con cá đã giết mổ rửa sạch xong vào giỏ trúc, hỏi lại: "Có mấy nhà?"
"Mười nhà.”
"Đi." Triệu Khác gọi cô lên bờ, nói: "Vậy thì tăng thêm một con nữa, không thể nhiều hơn nữa, nếu thêm nữa sẽ khiến người khác chú ý. Em có thể chọn mấy món hải sản khác."
"Không phải thêm hải sản cũng gây chú ý sao?" Tô Mai cười nói: "Ngày hôm qua em vừa lấy tiên tìm người phụ trách giao hàng hải đảo, đặt chút sò khô, cá mặn và rong biển phơi khô, chuẩn bị gửi cho mẹ anh, đại tẩu, nhị tẩu, giờ xem lại thì, số tiền đó cũng không ít."
Triệu Khác: "Chỗ mẹ và chị dâu có thể để từ từ cũng được."
"Không cần." Tô Mai lắc đầu. "Sợ bọn họ chê em không hiểu lễ nghĩa à." Triệu Bật cười nói: 'Không có việc gì, anh giúp em giải thích."
"Anh dừng ngay đi!" Tuy rằng kiếp trước Tô Mai chưa từng kết hôn, nhưng ngày nghỉ cũng xem ti vi không ít, nghỉ hè và nghỉ đông hằng năm, vừa mở tỉ vi lên, chuyển kênh lại gặp mấy bộ phim về luận lý gia đình, có chuyển kênh nữa vẫn vậy, mẹ chồng nàng dâu bên trong so chiêu đoạn cầu gì đó là không thể thiếu.