Chương 198: Trong bụng có bào thai (2)
Chương 198: Trong bụng có bào thai (2)Chương 198: Trong bụng có bào thai (2)
Từ đó cũng biết, có đôi khi, người chông càng ở giữa nói thay cho vợ, thì mẹ chồng càng không thoải mái, bà ấy sẽ cảm thấy nuôi con trai uổng công rồi, chỉ biết đứng vê phía con dâu: "Anh giúp em tìm hai con dê là được, những chuyện khác anh đừng nhúng tay vào."
"Ha ha..." Triệu Khác thấy cô nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, không nhịn được cười nói một tiếng "Được".
Dù sao đã kết hôn một lần, anh cũng không phải tên nhóc không hiểu gì.
Vốn dĩ nghĩ cô chưa từng giao tiếp với nhà chồng, có thể sẽ có một số việc không hiểu, cần anh đến xử lý, bây giờ rất tốt, còn có thể chủ động đi làm, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, cho dù làm không đủ tốt, không phải còn có anh sao?
Hai người nói nói cười cười đi về phía nhà họ Vương, đi ngang qua trước cửa nhà họ Hàn, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ bên trong truyền ra, Tô Mai gần như là theo bản năng mà vung nhành liễu trong tay đến chắn trước người Triệu Khác.
Triệu Khác: ”...'
CUối cùng Tô Mai lấy lại tỉnh thần, hiện tại đã không còn là mạt thế, cũng không có tang thi bắt người gặm.
Ngượng ngùng rụt nhành liễu lại, Tô Mai cười ngây ngô nói: "Em, em tưởng có sói đang đến."
"Âm thanh các chiến sĩ huấn luyện hằng ngày lớn như vậy, rời giường, ăn cơm, nghỉ ngơi đều thổi kèn vang như vậy, có con sói nào dám xông xuống núi chứ."
Dứt lời, Triệu Khác kéo tay cô, đi đến trước cửa nhà họ Hàn, định bỏ đi.
"“Hu hu... Đừng đánh..."
"Hu hu... Ba, ba, đừng đánh mẹ con, đừng đánh mẹ con... Nghe là tiếng của Nhị Nha, Đại Nha.
Tô Mai quay đầu lại nhìn về cửa trúc nhà họ Hàn đang đóng chặt: "Mặc kệ sao?"
Đến khi hai đứa trẻ này lớn lên sẽ có ám ảnh trong lòng đó đó!
Triệu Khác siết chặt tay cô: "Đã quên mất thư cam đoan vừa viết ở văn phòng rồi à."
Tô Mai phẫn nộ ngậm miệng lại.
"Được rồi, đừng lo lắng nữa." Triệu Bật cười nâng cằm lên: "A, Tiểu đoàn trưởng Vương đang đến kìa."
Tiểu đoàn trưởng Vương vừa tan ca về nhà, nghe được tiếng động nên nhanh chân chạy ra.
Trương Ninh theo sát phía sau.
Hai người nhìn thấy Triệu Khác, Tô Mai đang nắm tay đi về phía này thì đều ngẩn ra.
Tiểu đoàn trưởng Vương xoa xoa lỗ tai, tiếng khóc trong sân nhà họ Hàn cũng không biến mất, anh ấy khó hiểu nhìn vê phía Triệu Khác: "Trung đoàn phó Triệu không đi xem sao?”
Dù sao Tiểu đoàn phó Hàn cũng là binh lính dưới tay anh.
Trương Ninh cũng buồn bực nhìn Tô Mai, buổi trưa không phải còn nhiệt tình dẫn Đại Nha, Nhị Nha đến nhà ăn cơm sao? Sao đột nhiên nghe hai người họ khóc rống như vậy vẫn thờ ơ?
"Buổi chiều tôi và Tiểu Mai bị đồng chí Chu kiện."
"Hải!" Hai vợ chồng không dám tin mà mở to mắt, kế đó lại đồng thanh nói: "Tại sao vậy?"
"Nói chúng tôi một người khuyên người ta ly hôn, một người ngăn cản vợ chồng người ta đoàn tụ, ý đồ phá hoại quân hôn." Triệu Khác buồn cười nói: "Tiểu Mai vừa mới viết cam đoan ở quân bộ, sẽ không nhúng tay vào chuyện gia đình nhà họ Hàn nữa."
"Không phải họ Chu này có tật xấu đó chứ?!" Trương Ninh tức giận kéo tay tiểu đoàn trưởng Vương: "Đi, về nhài"
"Nghe tiếng đánh rất tàn nhẫn, chắc là hai đứa nhỏ rất hoảng sợ." Tiểu đoàn trưởng Vương chần chờ nói: "Nếu không thì để anh đi xem một chút, ôm hai đứa nhỏ lại đây."
"Cha mẹ người ta cũng không quan tâm con cái có bị bọn họ dọa hay không, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?" Trương Ninh lôi kéo tiểu đoàn trưởng Vương không buông, nói: "Anh rảnh vậy thì về nhà bổ củi cho em đi."
"A... chảy máu rồi, hu hu... Cha, đầu mẹ con chảy máu rồi, đừng đánh, cầu xin cha đừng đánh nữa mà...'
Tiểu đoàn trưởng Vương cả kinh, hất tay Trương Ninh ra, chạy về phía nhà họ Hàn: "Để anh đi xem, không nên để xảy ra án mạng."
Triệu Khác khẽ thở dài một tiếng, đưa sọt tre cho Tô Mai, đẩy đẩy cô: "Em về trước đi, anh sẽ đi qua xem một chút."
Đi được hai bước, bước chân Triệu Khác dừng lại, quay đầu lại nói với Trương Ninh sắc mặt tái nhợt: "Nếu cô không yên tâm thì đi xuống núi gọi mấy chiến sĩ tới đây đi."
"Được, được..." Trương Ninh thật sự là bị dọa, cô ấy thật sự không dám tưởng tượng, một người chồng có thể tàn nhẫn đánh vỡ đầu vợ mình như vậy, còn đánh vào chỗ hiểm nữa chứ, chạy vài bước thì chân đã mềm nhữn đến mức xém chút nữa đã trượt ngã.
"Để tôi đi cho." Tô Mai buông cái sọt tre xuống, nói.
Triệu Khác thấy Trương Ninh vừa chạy đã trượt ngã, cả người run rẩy, gật gật đầu: "Ừm, đường xuống núi trơn trượt, cẩn thận một chút."
Tô Mai đáp một tiếng, đỡ lấy Trương Ninh nói: "Chị Trương, chị về trước đi, để tôi đi gọi người."
"Tiểu Mai." Trương Ninh nắm chặt ống tay áo Tô Mai, chỉ chỉ về phía nhà họ Hàn: "Vừa rồi tôi còn nghe Chu Lan kêu, bây giờ đã không còn tiếng động, không phải là..."
"Không có việc gì." Tô Mai vỗ vỗ trấn an cô ấy: "Nơi này là quân doanh, Tiểu đoàn phó Hàn không dám ra tay mạnh đâu. Nhìn mặt chị trắng bệch vậy rồi, cũng đừng đi xen vào nữa, mau về nhà đi?"