Chương 200: Trong bụng có bào thai (4)
Chương 200: Trong bụng có bào thai (4)Chương 200: Trong bụng có bào thai (4)
Anh ta còn chưa nói hết Triệu Khác đã chen qua đám đông chiến sĩ xông ra ngoài.
Chu Lan đau khổ nằm trên lưng Tiểu đoàn trưởng Vương, có chiến sĩ đến đón thì cô ấy lập tức kéo áo mưa trên vai Vương doanh trưởng, ai ai kêu đau.
“Quên đi"
Vương doanh trưởng nói: "Tôi đưa cô qua đó."
"Doanh trưởng Vương người vừa rồi đồng chí Tô dìu đi, nhìn thân hình khá giống người yêu của anh." Trương Ninh nói có chiến sĩ đã gặp qua.
"Tiểu Ninhl"
Vương doanh trưởng dừng chân xoay người hỏi: "Cô ấy bị sao vậy?"
"Không biết"
Chiến sĩ nói: "Nhưng mà nhìn đồng chí Tô khẩn trương như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện."
"A... xảy ra... xảy ra chuyện." Vương doanh trưởng mê hoặc nháy mắt mấy cái, khó hiểu nói: "Thân thể Tiểu Ninh rất tốt có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Đại đội trưởng kia nghe cuộc đối thoại này lại hồi tưởng lại phản ứng vừa rồi của Triệu Khác thì thấy trên núi không giống có dã thú, nên chỉ vào Chu Lan trên vai anh ấy hỏi: "Đầu cô ấy bị thương?”
Tiểu đoàn trưởng Vương: "Bị Phó tiểu đoàn trưởng Hàn đánh."
"Không, không phải"
Chu Lan ngẩng đầu vội vàng nói: 'Là tự tôi đi không cẩn thận ngã vào cục đá."
Đại đội trưởng đánh giá sắc mặt Chu Lan gầy gò đen sì, mặc dù bị thương trên đầu nhưng nhìn trạng thái tinh thần vẫn rất tốt, nhiều lắm là nằm bệnh viện hai ngày, ăn uống đây đủ một chút cũng không phải là chuyện lớn gì, cho nên quay sang võ vai Vương doanh trưởng: "Để Vệ Khánh Quốc đỡ vị chị dâu này đến bệnh viện, anh mau chạy tới kia đi nếu người yêu của anh không có chuyện gì lớn thì đồng chí Tô có bệnh tim cũng sẽ không hoảng hốt ôm người liều mạng chạy đến bệnh viện quân đội."
"AI" Vương doanh trưởng sợ tới mức mặt trắng bệch buông hai tay ra, nhanh như chớp xông ra ngoài, một lúc lâu sau anh ấy quay đầu lại nói: "Vậy đồng chí Chu giao lại cho các ngươi."
Chu Lan không hề chuẩn bị mà "Bịch bịch" một tiếng té xuống trong bùn.
"Vệ Khánh Quốc đỡ chị dâu đến bệnh viện quân đội, hai người các ngươi mang theo đứa nhỏ đuổi theo, những người khác lại ra đồng làm cho xong công việc đi."
Đại đội trưởng nói: "Tôi tới nhà họ Vương xem bà lão và mấy đứa nhỏ."
Bên kia Đại Mao, Nhị Ngưu đuổi theo Tô Mai: "Đồng chí Tô đưa người đến bệnh viện quân đội sao? Đừng chạy nữa, đưa người đó cho bọn tôi, bọn tôi sẽ đưa cô ấy đến đó."
Trái tim Tô Mai cũng bắt đầu đau nhức, quả thật cũng chạy không nổi nữa.
Trương Ninh nghe Tô Mai thở hổn hển lo lắng nói: "Tiểu Mai, em thả chị xuống đi chị cũng không phải là bệnh nặng gì, em đỡ chị chậm rãi đi qua là được."
Quần áo trên người cô ấy đều bẩn, biết có người kiêng kị cái này nên không muốn phiền toái các chiến sĩ khác.
Tô Mai trấn an vỗ vỗ lưng Trương Ninh đang có chút khẩn trương, rồi chậm rãi dừng lại, bịch tại Trương Ninh, nói với hai người kia: "Trong hai người các anh, ai chạy nhanh thì đi trước qua giúp tôi nói với lão viện trưởng là chị Trương động thai khí."
Hai người liếc nhau một cái, Đại Mao nói: "Để tôi đi trước."
Vừa dứt lời Đại Mao giơ chân chạy xông qua sườn dốc nhỏ trước căn tin Nông Lũy, rẽ vê phía bệnh viện quân đội.
Nhị Ngưu đưa tay nói: "Đồng chí Tô để tôi ôm cô ấy đi."
Đã động thai khí, cho nên cũng không thể cõng.
Tô Mai vỗ vỗ Trương Ninh sau đó lại bịch các giác quan của cô ấy, lấy ra một bọc áo mưa, cẩn thận đưa qua: "Không cần chạy, đi từ từ qua là được."
Tô Mai dặn dò một tiếng, nắm chặt tay Trương Ninh đi bên cạnh cô ấy, từng luông dị năng không ngừng theo hai tay đang nắm chặt chảy về phía bụng Trương Ninh.
Triệu Khác đuổi theo rất nhanh, tới gần mới thấy gương mặt Tô Mai tái nhợt, đôi môi trắng bệch không chút màu máu, lại nhìn thoáng qua đôi chân trần của cô, mặt anh lập tức sa sâm không chịu được.
Nhưng anh vẫn áp chế lửa giận bốc lên trong lòng, gắng sức bình thản nói: "Đồng chí Trương làm sao vậy?"
Tô Mai vô thức thu hồi dị năng, buông lỏng bàn tay đang nắm tay Trương Ninh: "Động thai.'
"Em biết y thuật à?"
"Đoán... đoán ạ.”
Lửa giận trong lòng Triệu Khác bùng lên cái phừng, chỉ vì một suy đoán mà cô ấy đã không muốn sống bế người chạy đến bệnh viện à!
Triệu Khác lúc này thật sự có hơi dọa người, đôi mắt to của Tô Mai nhanh chóng đảo một vòng, vội vàng nhếch chân lên kêu: "Triệu Khác, chân em đau quá."
Chân phải cô giơ lên không có vết thương, nhưng thật ra ngón cái chân trái bị trây một chút, đang rỉ máu.
Triệu Khác nghiêm mặt, thản nhiên nói: "Giơ nhầm chân rồi."
"AI" Tô Mai giật mình, vội thay đổi chân giơ lên: "Triệu Khác, chân em đaul" Lửa giận sôi trào trong lòng Triệu Khác 'xèo' một tiếng, dập hơn một nửa.
Triệu Khác mím môi, cởi áo mưa khoác cho cô, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, lạnh lùng nói: Lên đây!"
"Dạ? Không... Không cần..."
Triệu Khác không cho cô từ chối thêm, giữ chân cô cõng người đứng dậy.