Chương 201: Tay chân Triệu Khác (1)
Chương 201: Tay chân Triệu Khác (1)Chương 201: Tay chân Triệu Khác (1)
Tô Mai giật thót, mất tự nhiên nằm trên lưng anh: "Có người mà."
"Vợ chồng già với nhau, em còn sợ người ta nhìn à?" Giọng Triệu Khác rất gây sự.
Tô Mai nghẹn họng, mới cưới mấy ngày nha, anh tính một ngày bằng một năm ài
Trong lúc hai người nói chuyện, Nhị Ngưu đã ôm Trương Ninh bước nhanh tới nghênh đón đám người lão viện trưởng hội hợp.
Biết Tô Mai cõng Trương Ninh chạy tới, lão viện trưởng vừa đến đã gọi nhân viên y tế chuẩn bị hai cái cáng.
Sau khi bắt mạch cho Trương Ninh, lại ghim vài kim lên bụng cô ấy, ông bảo người nâng cô ấy vào bệnh viện trước, sau đó chạy về phía Tô Mai.
Triệu Khác đặt Tô Mai xuống cáng, lão viện trưởng bắt mạch cho cô, nghiêm mặt quát: "Nếu lại có lần sau thì cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nghe chưa."
Tô Mai ngượng ngùng cười làm lành.
"Lại còn cười!" Lão viện trưởng nghiêm mặt, ý bảo Triệu Khác cởi áo trước ngực cho cô: "Thuốc uống mấy bữa này coi như bằng không."
Triệu Khác mím chặt môi, phụng phịu cởi cúc áo trước ngực Tô Mai. lão viện trưởng dùng rượu thuần nhanh chóng khử trùng kim châm cứu, sau đó ghim cho cô năm kim, khoát tay áo ý bảo nhân viên y tế nâng cô vào bệnh viện.
Triệu Khác vội vàng cài kỹ cúc áo cho cô.
"Lão viện trưởng...' Triệu Khác theo sau lưng lão viện trưởng, lo lắng hỏi: "Bệnh tim của Tiểu Mai lại nặng thêm à?”"
"Nặng thì không nặng, nhưng thuốc mới uống mấy bữa trước xem như vô ích rồi. Ôi trời! Đúng là không nghe lời gì cả." lão viện trưởng cảm thán, quay đầu răn dạy Triệu Khác: "Người nhà cậu cũng thế, sao không ngăn con bé lại chứ? Một đường từ nhà đến viện sao có thể không gặp chiến sĩ được, ai cũng có thể ôm người tới đây cơ mà, sao cứ nhất định là con bé chứ! Thể hiện lắm, người trẻ tuổi là kiểu thích thể hiện, đến lúc xảy ra chuyện thật thì tha hồ sướng nhá."
"Đi đi." Vào tới bệnh viện, lão viện trưởng xua tay: "Đi làm thủ tục nằm viện cho con bé, ở lại quan sát một đêm, nếu không có việc gì thì sáng mai đi lấy thuốc xuất viện."
"Vâng, làm phiền chú...' Triệu Khác xoay người đi hai bước, lại nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi một câu: "Lão viện trưởng, đồng chí Trương thế nào?"
"Cô ấy à? May mà đưa tới đúng lúc, tạm thời giữ được cái thai. Nhưng phải nằm trên giường nghỉ ngơi nửa tháng. À đúng rồi... lão viện trưởng nhìn ngó xung quanh: "Người nhà cô ấy đâu?"
Quân y viện dựng tại một bãi đất trống, Triệu Khác đứng ở cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, Tiểu đoàn trưởng Vương từ xa giữa màn mưa đang chạy tới bên này: "Đấy, đang đến kia ạ."
"Ừ, khi nào cậu ta tới nơi thì bảo cậu ta đến gặp tôi." Lão viện trưởng dặn dò một tiếng, sau đó vội vàng đi nhà thuốc.
Triệu Khác lo cho Tô Mai, nào có tâm tình đứng ở cửa chờ Tiểu đoàn trưởng Vương, nói một tiếng với Đại Mao và Nhị Ngưu vừa đưa xong người đang định ra ngoài, sau đó xoay người đi làm thủ tục nằm viện. Anh tìm hộ sĩ mượn cái chậu, bưng một chậu nước ấm muốn vào phòng bệnh.
Bác sĩ quá vội, còn chưa kịp xử lý vết thương trên chân cho Tô Mai.
Cả người Tô Mai bị mưa phùn xối ướt nhẹp, chân lại dính đầy bùn nên không nghe bác sĩ dặn lên giường nằm mà ngồi ở ghế suy nghĩ xem có nên đi xem Trương Ninh không.
"Nhấc chân lên!" Triệu Khác đặt chậu dưới chân cô. Tô Mai biết anh lấy nước rửa chân cho mình thì dứt khoát duỗi hai chân gác lên thành chậu.
"Đừng nhúc nhích!" Triệu Khác nắm hai mắt cá chân của cô, đặt chân phải không bị thương đến cạnh bồn, nắm cổ chân trái cẩn thận lau rửa bùn đất quanh miệng vết thương, sau đó giúp cô rửa sạch bùn trên chân.
Tô Mai mất tự nhiên né tránh: "Em tự làm."
Triệu Khác trừng cô: "Không đau ngực?”
"Ghim kim xong là không quá đau nữa." Tô Mai ăn ngay nói thật.
"Ngồi yên, lão viện trưởng nói hôm nay em phải lưu lại viện quan sát."
"Không cần chứ..."
Triệu Khác ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy cảm giác áp bách bức người.
Tô Mai giơ tay đầu hàng: "Vâng vâng, nghe lời anh."
"Không phải nghe lời anh, mà là phải tuân theo lời dặn của bác sĩ."
"Dạ biết rồi- Quản gia Triệu!"
Triệu Khác lấy khăn dài lau khô nước trên chân cô, than khẽ: "Anh thật sự hy vọng có thể quản được eml"
Tô Mai chột dạ nhìn về phía cửa, sau đó võ vỗ vai anh: "Bác sĩ đến."
Bác sĩ tới để bôi thuốc cho vết thương trên chân cô.
Triệu Khác bưng nước đi.
Bác sĩ lấy rượu mạnh lau vết thương cho Tô Mai, bôi thuốc, sau đó dặn dò vài câu.
Triệu Khác cảm ơn, tiễn người đi, cũng bưng chậu nước ra ngoài. Lát sau, anh cầm một bộ trang phục bệnh nhân và một đôi dép lê quay lại.
"Dép lê ở đâu ra vậy?" Tô Mai nhận quần áo, tò mò hỏi. Triệu Khác khom người đặt dép lê bên chân cô: "Tìm y tá trưởng mượn."
“Trung đoàn phó Triệu... Tô Mai vừa đi dép vừa cười nói: "Em phát hiện anh tới chỗ nào cũng rất hữu dụng nha."
"Mượn đồ vật thôi." Triệu Khác đứng dậy đi ra bên ngoài: "Thay quần áo đi, sau đó lên giường nằm nghỉ một lát. Anh đi mua cơm cho em."