Chương 202: Tay chân Triệu Khác (2)
Chương 202: Tay chân Triệu Khác (2)Chương 202: Tay chân Triệu Khác (2)
"Khoan, anh chờ đã." Tô Mai gọi người lại hỏi: "Chị Trương không sao chứ ạ?"
"Phải nằm trên giường nghỉ ngơi nửa tháng."
"ý là..." Tô Mai vui vẻ: "Em bé không sao đúng không?"
"Ừ-" Triệu Khác khẽ gật đầu, đóng cửa lại.
Gian phòng bệnh Tô Mai đang ở tạm thời chỉ có một bệnh nhân là cô, đóng cửa lại là cô có thể yên tâm thay quần áo.
Tô Mai thay đồ bệnh nhân, dùng áo vừa cởi ra lau tóc, tháo tóc ra chái qua một chút, sau đó ngồi dựa vào đầu giường đắp chăn lên, chậm rãi điều động dị năng chạy khắp toàn thân, trọng điểm chú ý vẫn là trái tim.
Triệu Khác đi mua cơm, thuận tiện mua cho Trương Ninh một phần.
Lúc anh qua đưa cơm, Tiểu đoàn trưởng Vương đang ngồi xổm trước cửa phòng bệnh, hưng phấn gạt nước mắt.
"Trung đoàn phó Triệu!" Mắt Tiểu đoàn trưởng Vương còn ngấn lệ, miệng lại không nhịn được cười toe toét: "Tôi sắp làm ba, tôi sắp thành ba rồi, ha ha... Trung đoàn phó Triệu, tôi sắp được làm ba rồi..."
Dứt lời, anh ấy nhảy dựng ôm chầm lấy Triệu Khác!
Một cái bát trong tay Triệu Khác suýt bị người này đánh nghiêng, anh lập tức nhấc chân hung hăng đá đối phương hai đá: 'Câm miệng!"
"Tôi sắp được làm ba rồi!" Tiểu đoàn trưởng Vương tủi thân xoa xoa cẳng chân bị đá đau, lại không nhịn được nhếch miệng cười vui sướng: "Trung đoàn phó Triệu, anh nói trong bụng vợ tôi là con gái hay con trai nhỉ? Khà khà, tôi hy vọng là con gái, trong nhà tôi đã có bốn thằng con trai rồi, giờ bọn nó chỉ thiếu một đứa em gái..." Gân xanh trên trán Triệu Khác giật giật: 'Câm miệng! Nơi này là bệnh viện, anh ầm sẽ làm phiền tới người khác."
"À đúng." Tiểu đoàn trưởng Vương vội vàng che miệng, sau đó lại nhỏ giọng như kẻ trộm: "Trung đoàn phó Triệu, anh thích con gái không? Xinh xắn mềm mại như Đại Nha với Nhị Nha... À không phải, phải là giống vợ tôi mới đúng..."
Nghe anh ấy hình dung, Triệu Khác không hiểu sao thoáng hoảng hốt, nếu có một cô nhóc giống hệt Tô Mai... nhỏ nhắn mềm mại, hình như... cũng rất tốt.
"Vương Tuấn!" Bà Vương được tiểu chiến sĩ đưa tới vội vàng hỏi: "Vợ con làm sao? Tiểu Mai đâu?"
Trên đường gặp được Đại Mao và Nhị Ngưu nên bà ấy đã biết Trương Ninh mang thai, còn biết Tiểu đoàn phó Hàn đánh vợ mình dọa Trương Ninh động thai, Tô Mai vì đưa Trương Ninh tới bệnh viện mà suýt tái phát bệnh tim.
"Tiểu Ninh uống thuốc an thai ngủ rồi ạ." Thấy bà Vương tới, đầu óc Tiểu đoàn trưởng Vương nháy mắt khôi phục bình thường, vội vàng đón lên đỡ mẹ mình: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Ai trông bọn trẻ con ở nhà ạ?"
"Sao mẹ đến àI! Lại còn hỏi sao mẹ đến à?" Bà Vương véo lỗ tai Tiểu đoàn trưởng Vương, nhỏ giọng mắng: "Xảy ra chuyện cũng không biết đường báo cho mẹ anh một tiếng, bắt Đại đội trưởng Đường đi một chuyến nữa chứ. Ranh con giỏi quá nhỉ, không quan tâm vợ mình thì thôi còn rảnh đi tham gia chuyện người khác! Vương Thuận, con đã nghĩ đến nếu hôm nay không nhờ Tiểu Mai liều mạng bế Tiểu Ninh đến đây thì sẽ có hậu quả thế nào chưa? Nói đi, sao bà già thông minh như mẹ lại sinh phải thằng con ngu ngốc thế này chứ!"
"Chuyển nhà, sáng mai chuyển nhà ngay cho mẹ. Dọc đường đi mẹ nghĩ kỹ rồi. Cái phòng cạnh nhà Tiểu Mai không tồi chút nào. Con lập ức về tìm bộ trưởng Diệp bên hậu cần xin đổi nhà cho mẹ ngay."
Dứt lời, bà Vương buông tay khỏi tai con trai, đi tới trước mặt Triệu Khác, thân mật nói: "Tiểu Mai đâu, không sao chứ?" "Lão viện trưởng nói..." Triệu Khác bình thản đáp lời: 'Bệnh tình không chuyển nặng, nhưng số thuốc uống lúc trước đều tốn công vô ích rồi."
Bà Vương nghe vậy quay đầu vỗ Tiểu đoàn trưởng Vương cái 'bép':: "Nghe thấy gì chưa, cho con xen vào việc của người khác này, hại Tiểu Ninh thì chớ, còn suýt hại Tiểu Mai."
"Anh ấy cũng xen vào...' Tiểu đoàn trưởng Vương ấm ức chỉ Triệu Khác: "Mà mẹ chỉ mắng mỗi con."
Tiểu đoàn trưởng Vương nói xong, không đợi bà Vương phản ứng đã dùng khủy tay huých Triệu Khác: 'Đừng trách tôi bán đứng anh nha, cái này gọi là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Đúng rồi, Tiểu Mai nhà anh đâu? Tôi còn chưa cảm ơn cô ấy nữa."
"Xin đồng chí Tô gọi cô ấy là vợ tôi!"
Tiểu đoàn trưởng Vương: "... Hứ!"
"Hứ cái gì mà hứ!" Bà Vương lại nâng tay véo tai con trai túm lui ra ngoài: "Bảo con đi hậu cần đổi nhà cơ mà, loanh quanh cái gì đấy? Mau cái chân lên!"
Bà nói xong mới buông tay, lại nhấc chân cho con trai một đạp.
"Không phải...' Tiểu đoàn trưởng Vương xoa xoa cẳng chân, khó hiểu nói: "Đang yên đang lành đổi nhà làm gì? Không phải mẹ rất thích cái phòng đang ở à? Còn tốn bao công sức dọn dẹp sắp xếp..."
"Con ngu thật hay giả vờ đấy hả con?" Bà Vương đến gần con trai, nhỏ giọng trách mắng: "Tiểu đoàn phó Hàn kia đánh người vợ thành nghiện, hôm nay là chỉ có Tiểu Ninh bị dọa sợ thôi, con còn dám để dám trẻ con sinh hoạt trong hoàn cảnh đấy à?"
Tiểu đoàn trưởng Vương mặt tái mét, nhanh chân chạy ra ngoài: "Con đi luôn đây."