Chương 203: Trương Ninh mang thai (1)
Chương 203: Trương Ninh mang thai (1)Chương 203: Trương Ninh mang thai (1)
"À, đúng rồi...' Ra tới cửa bị mưa xối ướt, đầu óc Tiểu đoàn trưởng Vương lại tỉnh táo một chút: "Ai trông bọn trẻ con ở nhà thế mẹ?"
"Mẹ nhờ Đại đội trưởng Đường ở lại trông dùm một hồi, con đi xin Bộ trưởng Diệp đổi phòng xong cũng không cần qua đây, ở nhà nhìn bọn trẻ con đi. Chỗ cá Tiểu Mai và Triệu Khác bắt được đã mổ sạch sẽ rồi, nếu con không biết nấu gì cho bọn trẻ con thì nướng cá, pha sữa bột, lấy ít đồ ăn vặt cho bọn nhỏ."
Ăn cơm xong rồi uống thuốc.
Tô Mai nhìn sắc trời bên ngoài, thúc giục nói: "Em ở đây không có việc gì đâu, anh mau trở về đi. Tiểu Du thức dậy không thấy người sẽ làm ầm ï đấy. Còn Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản chắc cũng đợi chúng ta đến sốt ruột rồi."
Triệu Khác cầm tờ báo, ngồi xuống ghế ở cạnh giường: "Tiểu đoàn trưởng Vương trở về chăm sóc bọn chúng rồi, anh đợi em ngủ rồi đi."
"Vậy đêm nay anh không định đón bọn nhỏ về nhà à?"
"Đón chứt"
"Trời đã tối rồi, còn mưa nữa, một mình anh có thể ôm được bốn đứa..."
"Tiểu Mai." Triệu Khác lật báo sang trang khác, ngước mắt nhìn cô: "Em vội vàng giục anh đi là định lén lút làm gì hả?"
"Không có." Tô Mai chán nản kéo chăn trên người xuống: "Anh ngồi ở đây làm sao em ngủ được chứ. Anh không biết cảm giác tồn tại của mình rất mạnh à?"
Triệu Khác khép tờ báo lại, nghiêm túc nói: "Tiểu Mai, lẽ nào em cho rằng cả đời này hai chúng ta đều chia phòng để ngủ đấy chứ?"
Tô Mai sợ tới mức ngồi phắt dậy: "Gì, ý gì chứ?"
"Ý trên mặt chữ." Triệu Khác nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó mở tờ báo ra lần nữa.
Tô Mai nhìn chằm chằm phần mặt lộ ra phía trên tờ báo của anh đầy sửng sốt, một lúc lâu sau cô mới nói: "Em, chúng ta không phải là một gia đình ghép lại ư?"
"ừ"
"Có phải hai chúng ta đã hiểu từ 'ghép lại' này theo nghĩa khác nhau rồi không?" Tô Mai khoanh chân lại, nói: "Em nghĩ rằng gia đình ghép lại chính là anh đưa tiền lương nuôi cả nhà, em sẽ giúp anh chăm sóc bọn trẻ."
"Tiểu Mai." Triệu Khác đặt tờ báo xuống, cười nói: "Anh không tìm bảo mẫu."
"Không phải bây giờ anh đang sử dụng em giống như một bảo mẫu đó ư?" Tô Mai chép miệng: "Vả lại, làm sao anh có thể tìm được một bảo mẫu vẹn toàn như em chứ? Em vừa có thể chăm sóc con cái, vừa làm được việc nhà, còn có thể giúp anh giao tiếp với bên ngoài."
Nghĩ lại, Tô Mai cảm thấy mình rất có năng lực đấy chứ!
Triệu Khác buồn cười lắc đầu, anh đứng dậy đi ra ngoài: "Được rồi, không ở đây nhìn chằm chằm em nữa, mau ngủ đi."
Tô Mai há miệng, mỗi lần người này nói chuyện đều không nói hết câu, lúc nào cũng giữ lại một nửa cho người ta đoán rồi tự suy ngẫm. Thật lài
Trương Ninh ngủ một giấc đến nửa đêm mới tỉnh dậy, nhìn thấy bà Vương đang canh giữ ở bên cạnh, cô ấy ngạc nhiên hỏi: 'Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Nói rồi cô ấy định vén chăn đứng dậy.
"Con đừng động!" Bà Vương đè bả vai cô ấy lại, nhìn vẻ mặt này dường như bản thân cô ấy còn không biết mình đang mang thai: "Con cảm thấy thế nào rồi? Bụng dưới còn đau không?”
Trương Ninh sờ bụng: "Vẫn còn đau một chút, nhưng khá hơn lúc chiều rồi ạ."
"Mẹ, Tiểu Mai không sao chứ?" Tuy vào buổi chiều cô ấy đau đến mức gần mất đi ý thức, nhưng cô ấy cũng biết Tô Mai đã rất lo lắng, ôm cô ấy chạy thật nhanh về phía trước.
Trương Ninh nhớ đến chuyện Tô Mai còn có bệnh tim, cô ấy lo lắng hỏi: "Tiểu Mai không phát bệnh đấy chứ?"
"Không có." Bà Vương vỗ tay cô ấy: "Con nằm yên đừng nhúc nhích, mẹ gọi viện trưởng đến đây khám lại cho con."
Nghe được Tô Mai không có việc gì, Trương Ninh nhẹ nhàng thở ra, sau đó lắc đầu: 'Không cần đâu mẹ, ngày hôm qua con bị lạnh một chút thôi..."
Bà ấy vén lại chăn cho cô ấy, nói vô cùng chắc chắn: "Nằm yên ở đó, mẹ trở lại nhanh thôi."
Viện trưởng không yên tâm Tô Mai và Trương Ninh nên buổi tối ông ấy không trở về, kê vài cái ghế lại với nhau rồi ngủ ở văn phòng.
Bà Vương kêu một tiếng, ông ấy lập tức dẫn theo học trò của mình đến đó.
Sau khi bắt mạch và châm thêm vài mũi, ông ấy dặn dò: "Cô ấy bị lạnh tử cung rất nghiêm trọng, không dễ gì mới mang thai đứa trẻ. Người nhà nhất định phải chú ý, nửa tháng đầu không được để cô ấy xuống giường..."
Trương Ninh sững sờ, trong đầu vang vọng câu nói "không dễ gì mới mang thai đứa trẻ". Một lát sau, cô ấy túm lấy tay áo blouse của viện trưởng, trong giọng nói run rẩy tràn ngập hy vọng: "Ngài, ý ngài là, tôi... tôi có con, phải không?”
"Ừm" Viện trưởng gật đầu, ấn vào huyệt hợp cốc giữa xương bàn tay của cô ấy: "Đừng kích động, hít sâu rồi thả lỏng."
Bà Vương vuốt đầu cô ấy, dịu dàng khuyên bảo: "Tiểu Ninh, đừng căng thẳng, đứa nhỏ ở đây."
"Mẹ!" Trương Ninh quay đầu nhìn bà cụ, khó khăn nói: "Con, con không phải đang nằm mơ đúng không?"