Chương 204: Trương Ninh mang thai (2)
Chương 204: Trương Ninh mang thai (2)Chương 204: Trương Ninh mang thai (2)
Vành mắt bà Vương ửng đỏ, nắm thật chặt tay còn lại của cô ấy rồi nói: "Không phải mơ, con mang thai, đứa nhỏ đã đến nhà của chúng ta. Đừng khóc, chúng ta phải vui vẻ lên."
"Vâng, con rất vui." Trương Ninh khịt mũi, cười ra nước mắt: "Vui lắm ạ..."
"Mẹ." Cô ấy đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, lo lắng nói: "Chiêu nay con chảy rất nhiều máu, nó không sao chứ?"
"Bây giờ đã ổn rồi, nếu cô cứ tiếp tục khóc...' Viện trưởng nói tiếp: "Tôi cũng không dám đảm bảo."
"Tôi không khóc!" Trương Ninh vội lau nước mắt trên mặt, miệng nở nụ cười rồi nói: "Tôi đang vui đấy chứ."
"Ừ, vậy mới đúng. Phải giữ tâm trạng vui vẻ như vậy." Viện trưởng bỏ bàn tay mát xa ra, đứng thẳng dậy nói: "Ăn chút gì đi, rồi ngủ một giấc thật tốt, sáng mai tôi đến khám lại cho cô."
Trương Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn ngài."
Viện trưởng xua tay, dẫn học trò trở về.
Bà Vương giặt khăn ướt lau tay và mặt cho cô ấy, bưng canh gà vẫn luôn được ủ ấm đến đút từng ngụm cho cô ấy uống.
Sau khi uống một bát canh, Trương Ninh cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Bà Vương rót nước nóng trong phích ra rửa chén, Trương Ninh nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, ngẩn ngơ nói: "Mẹ, con vẫn cảm thấy chuyện này không chân thực, giống như đang nằm mơ vậy."
"Qua mấy tháng nữa..." Bà Vương bỏ chén xuống, cười nói: "Đợi đứa nhỏ ở trong bụng con biết động đậy xoay người, thì con sẽ cảm thấy chân thật thôi." Trương Ninh nghĩ đến cảnh tượng lúc đó chỉ cảm thấy rất tuyệt, hài lòng lẩm bẩm: "Thật tốt quái"
Bà Vương dỗ cô: "Ngủ đi, con nghỉ ngơi tốt thì đứa nhỏ mới khỏe mạnh được."
"Vâng ạ." Trương Ninh nghe lời nhắm mắt lại.
Kết quả, chưa đến hai phút đã nghe thấy tiếng Chu Lan hét toáng lên: "Bác sĩI Bác sĩ! Đại Nha của chúng tôi phát sốt."
"Mẹ!" Trương Ninh giật mình, mở choàng mắt ra.
"Đừng sợi" Bà Vương nắm tay cô ấy rồi vỗ về, sau đó đứng dậy nói: 'Để mẹ đến đó xem."
"Mẹ đừng đi!" Trương Ninh vươn tay ngăn lại.
"Hả?" Bà Vương khó hiểu quay lại nhìn Trương Ninh.
"Buổi chiều, Chu Lan tố cáo Tiểu Mai và Trung đoàn phó Triệu."
Bà Vương giật mình, sau đó lại nổi giận: "Con mẹ nó, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?"
"Làm sao biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì!" Vẻ mặt Trương Ninh lạnh lùng, cô ấy nói: "Tiểu đoàn phó Hàn đánh cô ta, mấy người vội vàng đến can ngăn. Cô ta không ăn, hai vợ chồng Tiểu Mai lấy thức ăn đến cho cô ta. Đồ vẫn chưa ăn xong mà cô ta đã há mồm ra tố cáo Tiểu Mai và Trung đoàn phó Triệu. Không nên tiếp xúc với loại phụ nữ này, lòng dạ cô ta rất độc ác!"
Bà Vương xoay người ngồi xuống giường, nắm tay cô ấy nói: "Con đừng kích động, buổi tối mẹ sẽ bảo Vương Tuấn đến tìm bộ trưởng Diệp để đổi phòng, ngày mai mưa tạnh rồi chúng ta sẽ dọn đến gần nhà Tiểu Mai."
"Mẹ, mẹ hành động nhanh thật đấy!" Trương Ninh vui mừng nói.
"Còn phải nói, con cũng không nhìn xem mẹ là ai!" Bà cụ kiêu ngạo nói một câu, sau đó lại cảm thán vỗ nhẹ Trương Ninh: "Hôm nay may mà có Tiểu Mai..." "Mẹ, mẹ không nói con cũng hiểu..." Trương Ninh vuốt bụng nói: "Con thuộc thể hàn, vốn dĩ rất khó mang thai, hôm nay nếu không có cô bé này, e rằng cả đời này của con sẽ rất khó có con."
Bà Vương nhớ lại lời viện trưởng đã nói: "Con dâu của bà bị lạnh tử cung, lần này có thể mang thai đúng là kỳ tích!". Bà ấy không nhịn được nắm chặt tay Trương Ninh: "Chúng tôi sẽ nhớ kỹ phần ân tình này, về sau từ từ trả lại."
"Vâng." Trương Ninh gật đầu, trong lòng cô ấy thầm nghĩ phải chân thành đáp lại ân tình này. Tiểu Mai đối xử với cô ấy như vậy, sau này cô ấy cũng sẽ coi mấy đứa Tiểu Hắc Đản giống như con ruột của mình.
Sáng hôm sau, Triệu Khác xách theo hộp cơm đến đón Tô Mai xuất viện.
Khi Triệu Khác bước vào đại sảnh đã nghe tiếng khóc của Chu Lan. Anh cũng không để ý tới, xách cơm hộp đi đến phòng bệnh Tô Mai trước, sau đó tìm viện trưởng đến kiểm tra lại cho Tô Mai.
Viện trưởng bắt mạch, rồi lại tiêm thêm một mũi cho Tô Mai, sửa lại đơn thuốc rồi đưa cho Triệu Khác: "Lấy thuốc theo đơn này rồi xuất viện."
"Cảm ơn viện trưởng!" Tô Mai mỉm cười, vẫy tay chào ông lão.
Viện trưởng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài, không quay đầu lại nhưng lên tiếng cảnh cáo: "Nếu có lần sau thì lăn xa ra, đừng đến chỗ tôi nữa."
Tô Mai uể oải bỏ tay xuống: "Tôi biết rồi."
Sau khi Triệu Khác trả mấy cái chậu đã mượn, lấy túi lưới gói hộp cơm và các vật dụng khác vào. Chờ Tô Mai thay xong quần áo, anh ngồi xổm trước mặt cô: "Đi thôi."
"Em chỉ bị thương ở ngón chân..."
Triệu Khác ôm hai chân của cô rồi đứng dậy.
Tô Mai chỉ có thể im lặng. Triệu Khác cõng cô đi thẳng xuống lầu. Tô Mai nhìn thấy anh đi thẳng ra khỏi khu nằm viện, đi tới phòng phát thuốc, cô không nhịn được hỏi: "Chúng ta không nói một tiếng với chị Trương à?"