Chương 205: Trương Ninh mang thai (3)
Chương 205: Trương Ninh mang thai (3)Chương 205: Trương Ninh mang thai (3)
"Mọi người không nói cho đồng chí Trương biết chuyện em nằm viện."
"À." Tô Mai gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi."
Hai người vừa lấy được thuốc, Chu Lan đột nhiên lao tới: "Tô Mail Đại Nha bị sốt đến mức viêm phổi rồi."
Tô Mai chớp mắt, không rõ cô ta nói vậy là có ý gì. Bị bệnh thì đi tìm bác sĩ, tìm cô làm gì?
Triệu Khác thấy cô ta chạy tới cũng dừng chân lại, sau đó anh đi vòng qua cô ta tới cửa bệnh viện.
"Cô, cô đợi đãi"
Cả hai người đều phớt lờ cô ta.
"Tô Mai, tôi nghe các cô y tá nói lần trước cô đã chăm sóc đứa con trai nhỏ của Trung đoàn phó Triệu khi nó bị sốt viêm phổi. Bây giờ cô, cô không thể mặc kệ Đại Nha của chúng tôi..."
Tô Mai xoa lỗ tai, quay đầu lại nhìn Chu Lan. Trông thấy vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang nói đùa của cô ta, cô cúi đầu hỏi Triệu Khác: "Ý của cô ta là khi Tiểu Du bị sốt dẫn tới viêm phổi đã có em chăm sóc, nên những đứa trẻ khác bị vậy cũng bắt em phải làm, nếu không là trách nhiệm của em ư?"
"Đừng quan tâm đến cô ta, đầu óc cô ta có bệnh!" Triệu Khác hừ lạnh một tiếng, càng bước nhanh hơn.
"Tô Mai! Cô khoan đi đã, dẫn theo Đại Nha của tôi..."
Tô Mai quay đầu lại, Chu Lan vội vàng chạy vào khu nằm viện, giống như thật sự muốn dẫn Đại Nha đến đây. Cô hoảng hốt nói: "Triệu Khác, cô ta muốn vứt Đại Nha ở nhà chúng ta đấy à!" Triệu Khác quay đầu lại liếc nhìn, sau đó anh xoay người gọi một anh lính đang ra ruộng: "Cậu đến bộ quân sự gọi Tiểu đoàn phó Hàn và Chính ủy Tống tới đây giúp tôi, cứ nói rằng vợ của Tiểu đoàn phó Hàn điên rồi."
"Vâng!"
Thật ra vào ngày hôm qua Đại Nha đến bệnh viện đã hơi sốt, nhưng Chu Lan sợ tốn tiền, khi y tá đưa nhiệt kế thì cô ta không đo.
Đợi đến nửa đêm đứa nhỏ sốt đến mức run cầm cập, lúc này Chu Lan mới biết sợ, la hét gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ trực ban đo nhiệt độ sốt đến hơn bốn mươi độ, cần phải tiêm thuốc và truyên dịch ngay lập tức.
Chu Lan không làm, nói ở quê người ta bị cảm đều tự khỏi, chẳng qua lần này hơi nghiêm trọng mà thôi, uống thuốc là được.
Cuối cùng đến sáng nay vẫn không hạ sốt, cả người đứa trẻ nóng đến mức mơ màng. Khi bác sĩ chủ trị đến đây kiểm tra thì bệnh đã nặng đến mức viêm phổi, nặng thêm chút nữa sẽ bị suy hô hấp.
Cũng may bệnh viện vừa nhập một đợt thuốc penicillin loại nhỏ giọt.
Chuyện liên quan đến Tô Mai, Chính ủy Tống dẫn theo Tiểu đoàn phó Hàn đến rất nhanh.
Chính ủy Tống vừa vào cửa, đã đánh giá cách bố trí trong viện: "Lăn lộn được đấy chứ!"
Anh ấy vẫn chưa quên lý do hai ngày trước Triệu Khác về sớm để cày ruộng trồng rau, lắp cửa gõ.
Triệu Khác tính thời gian, đáng lẽ giờ này Chu Lan phải dẫn Đại Nha đến đây rồi. Lúc này mà cô ta vẫn chưa đến thì có thể bản thân đã bỏ cuộc, hoặc có lẽ bị việc gì đó ngăn cản rồi. Anh cũng mặc kệ nguyên nhân là gì, hôm nay anh phải giải quyết cục nợ này, xử lý chuyện này cho tốt, không thể để cô ta có cơ hội tới quấy rầy Tiểu Mai và bọn nhỏ nữa.
Triệu Khác vừa nghĩ như vậy, anh duõi tay làm động tác mời với Chính ủy Tống: "Con gái lớn trong nhà Tiểu đoàn phó Hàn bị sốt cao đến mức viêm phổi. Chúng ta đi thôi, cậu đi trước đi, chúng ta cùng đến bệnh viện quân y an ủi người ta."
"Sốt đến mức viêm phổi?" Chính ủy Tống kinh ngạc quay đầu nhìn Tiểu đoàn phó Hàn: "Hàn Đại Lương, cậu có biết không?"
Tiểu đoàn phó Hàn chảy đầy mồ hôi lạnh đầy đầu: "Tôi, ngày hôm qua tôi nghỉ ngơi ở ký túc xá..."
Khóe mắt Triệu Khác nhìn thoáng qua mấy cái đầu nhỏ ló phía sau cửa sổ, kéo quần áo của Chính ủy Tống: "Bọn nhỏ ở đây, đi ra ngoài rồi nói."
Chính ủy Tống tức giận chỉ vào Tiểu đoàn phó Hàn, sau đó vung ống tay áo dẫn đầu đi ra cửa.
Tiểu đoàn phó Hàn nhìn Triệu Khác bằng ánh mắt cầu cứu: "Trung đoàn phó Triệu..."
Triệu Khác nheo mắt lại, liếc nhìn anh ta với ánh mắt vô cùng nguy hiểm. Anh cũng xoay người đi ra ngoài cùng Chính ủy Tống.
Tiểu đoàn phó Hàn ớn lạnh sống lưng, những chữ còn sót lại đều mắc kẹt trong cuống họng.
Triệu Khác có biệt danh là "Diêm Vương”, tại sao vừa rồi anh ta lại cảm thấy Triệu Khác dễ nói chuyện hơn Chính ủy Tống nhỉ? Chắc chắn là do cả hai lần họ gặp mặt đều ở trong nhà, nên trông anh hiền lành hơn.
"Sao lại thế này?" Vừa ra khỏi cửa, Chính ủy Tống lập tức hỏi.
Triệu Khác ném điếu thuốc cho anh ấy, sau đó chỉ về hướng bệnh viện quân y: "Vừa đi vừa nói."
Chính ủy Tống nhận lấy điếu thuốc rồi châm lửa, anh ấy quay đầu gắt gỏng liếc nhìn Tiểu đoàn phó Hàn: "Đuổi theo." Tiểu đoàn phó Hàn không dám chậm trễ, vội chạy bước nhỏ đuổi theo phía sau hai người đi xuống núi.