Chương 206: Chia đất (1)
Chương 206: Chia đất (1)Chương 206: Chia đất (1)
Triệu Khác hít một hơi, sau đó anh kể lại chuyện hai lần nhìn thấy Tiểu đoàn phó Hàn sử dụng bạo lực gia đình. Anh và Tiểu đoàn trưởng Vương đến khuyên ngăn, Tô Mai tặng quà và kể lại chuyện vừa xảy ra trong bệnh viện. Anh kể lại tóm tắt, đơn giản và rõ ràng với vẻ mặt vô cảm.
Chính ủy Tống nghe xong, xoay người đạp Tiểu đoàn phó Hàn ngã vào vũng bùn: "Cậu có năng lực thật đấy! Đánh vợ, đánh con, còn không đưa cho họ lấy một đồng phí sinh hoạt. Hàn Đại Lương! Tôi cảm thấy cậu không muốn mặc bộ quần áo này trên người nữa mà muốn cút về quê rồi đúng không!"
"Chính ủy, tôi có đưa tiền đưa phiếu. Bọn họ vừa xuống xe là tôi đã cầm một chồng tiền giấy đưa cho Chu Lan, để cô ta mua cho Đại Nha và Nhị Nha hai bộ quần áo, mua chút đồ ăn ngon. Tôi không hề bỏ mặc bọn họi"
Chính ủy Tống sững sờ, nhìn về phía Triệu Khác.
Lính do bọn họ dẫn, nên bọn họ vừa nhìn thì đã biết người đó có nói dối hay không.
Triệu Khác bĩu môi: "Nhìn tôi làm gì, đồng chí Chu chưa từng nói bậy bạ gì về Tiểu đoàn phó Hàn với người ngoài."
Chính ủy Tống nghẹn lời, như vậy mới càng đáng sợ hơn có được không?
"Không phải cô ta đến từ nông thôn à?"
Triệu Khác gật đầu. Ngày hôm qua, sau khi anh rời khỏi bệnh viện trở vê quân khu, đã cho người điều tra tư liệu của Chu Lan. Cô ta không có vấn đề gì, đúng là người đến từ nông thôn.
Bởi vì cô ta từ nông thôn đến, nên bọn họ mới coi mình là chủ nhà, cảm thấy người phụ nữ này thật thà yếu đuối và không thể tự lập, nên họ mới dán cho cô ta cái mác này. Kết quả là... "Còn chuyện đánh người là thế này?" Chính ủy Tống nhìn Tiểu đoàn phó Hàn, dạy dỗ anh ta: "Bộ đội huấn luyện các cậu để về sử dụng trên người vợ con mình à?”
"Cô ta đến trước, sau đó dẫn theo ba, anh trai, anh em họ, cả nhà của cô ta đến phá nhà của chúng tôi, còn đánh ba mẹ tôi." Tiểu đoàn phó Hàn nói.
"Đó là lần đầu đúng không." Chính ủy Tống nói: 'Còn ngày hôm qua thì sao?"
"Cô ta tố cáo đồng chí Tô, tôi trở về nói cô ta. Kết quả chúng tôi cãi nhau, lúc đó tức quá khiến tôi không kìm lại được."
Mấy chuyện này là như thế nào? Chính ủy Tống vuốt trán, giận dữ nói: "Vậy tại sao cậu lại đánh con?”
"Tôi vừa đá ra, không nghĩ tới cô ta sẽ kéo Đại Nha che ở trước mặt. Nên tôi mới tức giận đá thêm hai cái nữa, kết quả cả hai đứa con gái đều đứng về phe cô ta. Chúng vừa cắn vừa đấm đá tôi, còn mắng đuổi tôi đi! Tôi giận quá nên trở về ký túc xá. Việc Đại Nha bị sốt..." Tiểu đoàn phó Hàn xoa mặt thật mạnh, ủ rũ nói: "Tôi thật sự không biết."
Chính ủy Tống nhéo giữa mày: "Vậy cậu có định tính thế nào cho ba mẹ con họ hả?"
"Tôi..." Tiểu đoàn phó Hàn cúi gập đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn ly hôn."
Chính ủy Tống giật mình: "Cậu đang quen ai à?"
"Tôi không có!" Tiểu đoàn phó Hàn hét lên: "Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy thật mệt mỏi. Có cô ta ở đây, vậy tôi nguyện ý đến biên giới làm nhiệm vụ."
Chính ủy Tống quay đầu nhìn Triệu Khác.
Triệu Khác lấy ngón tay dập tắt đầu thuốc lá: "Đến bệnh viện xem đứa trẻ trước đã."
Lúc ba người đến đó, Chu Lan đang cãi nhau với bác sĩ chủ trị. Cô ta muốn rút kim tiêm trên cổ tay của Đại Nha ra nhưng bác sĩ không cho. Cô ta tức giận ra ngồi ở cửa phòng bệnh, nhằm mục đích nhận sự thương hại của người qua đường, người bệnh và các y tá.
Triệu Khác đưa Chính ủy Tống tới, sau khi hỏi tình huống bệnh của Đại Nha và Nhị Nha, mọi người lại trở về.
Giải quyết chuyện tiếp theo như thế nào đã có Chính ủy Tống lo.
Tuy nhiên, chưa đến hai ngày sau, bệnh của Đại Nha vừa tốt hơn một chút, Tiểu đoàn phó Hàn đã trình đơn xin nhận nhiệm vụ ở bên ngoài, vứt ba mẹ con bọn họ lại rồi bỏ trốn.
Bà Vương là phụ nữ thuộc trường phái hành động, vừa có tiền lại hào phóng. Tô Mai ở nhà trông con, dưỡng chân ba bốn ngày, bà ấy lập tức mướn một nhóm mấy anh lính đến từ những gia đình khó khăn lại đây, tham khảo và sửa sang lại phòng bếp, phòng chứa đồ, phòng vệ sinh và nhà tắm, tường ngoài sân, cổng... giống như nhà của Tô Mai.
"Bác gái." Tô Mai dạo một vòng từ trong ra ngoài rồi hỏi: "Khi nào mọi người dọn đến đây ạ?"
"Chờ hai ngày nữa phòng bếp khô có thể nấu cơm thì chúng tôi sẽ dọn tới." Bà Vương lấy nhánh cây vẽ chỗ chăn gia súc, quay đầu nói với mấy anh lính: "Lại làm phiền mọi người thêm nửa ngày, giúp tôi dựng một cái chuồng gà, một cái chuồng vịt và một cái chuồng heo."
Bà cụ trả tiền rất hào phóng lại thân thiện, nên các anh lính ước gì có thể làm nhiều một chút để kiếm thêm tiền cho gia đình.
"Mẹ ơi." Lâm Niệm Doanh chạy tới rồi la lên: "Chú Đại Bàn đến."
"Bác gái, cháu về đây." Tô Mai vừa quay người đi ra ngoài, vừa dặn dò: "Trưa nay bác đừng nấu cơm, cháu nấu nhiều cơm rồi, có canh cá cho chị Trương nữa."