[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207: Chia Đất (2)

Chương 207: Chia đất (2) Chương 207: Chia đất (2)Chương 207: Chia đất (2)

"Được đó." Bà Vương nói: "Cháu cứ chuẩn bị sẵn nguyên liệu đi, chút nữa bác qua nấu."

"Được ạ.' Tô Mai khom lưng bế Tiểu Du đang tập tễnh đi tới, rồi dẫn theo Lâm Niệm Doanh trở về nhà.

Đại Bàn dẫn cậu lính cõng sọt tre đến đây.

Tô Mai liếc nhìn đồ vật trong sọt, vui vẻ nói: 'Bên đảo đưa đến à?"

"Ừ" Đại Bàn gật đầu nói: "Cô xem có đủ không?"

Tô Mai đặt Tiểu Du xuống. Không chỉ có sò khô, cá mắm và rong biển mà cô muốn. Trong đó còn có hai con vịt và nửa sọt trứng muối cùng một ít các loại tôm cua.

Tôm cua không đáng bao nhiêu đồng với người dân trên đảo, nhưng vịt và trứng muối lại khác, vì thế Tô Mai phiền muộn nói: "Tôi không đặt hai thứ này mà nhỉ?"

"Không phải cô đã đưa đồ cho Trương Hạ Sơn trên đảo rồi ư..." Đại Bàn giải thích: "Đây là quà đáp lễ của người ta."

"AI" Tô Mai nhịn không được vỗ trán cười nói: 'Đó là quà tôi đáp lễ vì anh ấy đã tặng dê, bây giờ anh ấy trả lễ lại lần nữa, vậy tôi có cần chuẩn bị chút đồ đưa cho anh ấy nữa không?"

"Ha ha..." Đại Bàn cười theo: "Tôi thấy hai nhà các cô dứt khoát trở thành người thân qua lại được rồi, thường xuyên tới lui."

"Chủ ý này được đấy." Tô Mai nói xong rồi đứng dậy hỏi: "Bây giờ người trên đảo đã đi chưa?"

"Sĩ quan hậu cần giữ bọn họ ở lại ăn cơm." Tô Mai nhìn bàn ăn, khoảng hai mươi phút nữa mới đến giờ ăn cơm, nguyên liệu cũng được chuẩn bị xong xuôi. Cô nói với hai người: "Hai người chờ tôi một chút."

"Đồng chí Tô làm thật đấy à?" Đại Bàn cười hỏi.

"Chưa nói đến chuyện thân hay không, tôi không thể chiếm hời của người ta được.' Tô Mai vừa nói vừa đi vào phòng, sau đó dặn Lâm Niệm Doanh: "Niệm Doanh, rót cốc nước cho hai chú."

"Dạ." Lâm Niệm Doanh đáp lời, cầm hai chiếc cốc trúc đi rót nước ấm rồi bưng ra cho hai người.

Đại Bàn vừa uống nước vừa tò mò nhìn về căn phòng nhỏ ở phía tây, hỏi Lâm Niệm Doanh: "Triệu Cẩn và Tiểu Hắc Đản đang làm gì thế?"

Lâm Niệm Doanh: “Đang vẽ tranh."

Mấy ngày nay bà Vương phải chăm sóc Trương Ninh đang nằm viện dưỡng thai, vì thế bọn nhỏ đành tạm nghỉ học.

Thế nên, Tô Mai ở nhà dưỡng thương còn chịu trách nhiệm dạy học cho bốn đứa trẻ.

Vấn đề là nguyên chủ chỉ mới học hết cấp một thì có thể dạy gì chứ?

Cô suy nghĩ một chút, ngoài việc cắt giấy, vẽ tranh, làm mấy món đồ chơi ra, thật sự không thể dạy được gì.

Mỗi ngày, Tô Mai dạy bọn trẻ ba môn học đó là cắt giấy, vẽ tranh và làm các mô hình nhỏ.

Trước khi Đại Bàn đến, Tô Mai vừa dạy bọn chúng môn mỹ thuật, sau đó để chúng làm bài tập còn mình đến nhà họ Vương.

Lâm Niệm Doanh không thích vẽ tranh cho lắm, Tô Mai đưa ra bài tập là vẽ thứ mà em thích. Cậu bé dùng ba nét vẽ ra một con chuồn chuồn tre, không hề nhắc đến chuyện sẽ vẽ thêm con búp bê giống mình gì đó. Tiểu Du cũng tới góp vui bằng cách nhúng tay vào màu xanh lá được làm từ nước cỏ, rồi in dấu tay lên các quyển vở cũ bỏ đi của mấy anh.

Hai người làm xong bài tập trước tiên, chỉ còn lại Triệu Cẩn và Tiểu Hắc Đản vẫn đang vẽ.

Tô Mai cầm bình sữa mạch nha, một túi kẹo cứng, hai lạng mỡ heo, một vại măng chua làm quà đáp lễ.

Đại Bàn bỏ cốc trúc xuống, cõng đồ vật lên rồi hỏi Tô Mai: 'Khi nào cô bắt đầu đi làm? Đám gà vịt này sắp tách vỏ rồi."

Tô Mai chỉ vào bốn đứa nhỏ nhà mình: "Anh thấy tôi có thể đi được không?"

"Vậy làm thế nào đây?" Đại Bàn nói tiếp: 'Cô thiếu nhiều giờ quá, chắc có người ý kiến rồi."

Tô Mai: "Không phải là Chu Lan đó chứ?"

"Cô ta không làm ở nhà ăn nữa."

Tô Mai sửng sốt: "Vì sao? Không phải cô ta rất thích tiền sao?"

Làm việc trong nhà ăn được trả tiền lương, sao cô ta có thể bỏ được chứ?

"Đây chẳng phải vì đám người bộ trưởng Diệp thấy mấy quân tẩu sắp tới đây nên sợ rồi sao?" Đại Bàn nói tiếp: "Bọn họ cảm thấy một mình chị dâu Chu đã gây náo loạn như vậy. Nhỡ đâu trong số người tới đây, có thêm một hai người giống chị ta, thế thì người sống trong khu không ngày nào được yên ổn cả. Vì Vì thế họ quyết định giao lại đồng ruộng cho các vợ quân nhân chăm lo, cũng để cho các chiến sĩ càng chuyên tâm huấn luyện."

"Chị dâu Chu vừa nghe cấp ruộng đều là loại dễ trông trọt, ngay hôm đó chị ta đã đi nhận ba mẫu khoai lang đỏ, bảy mẫu ruộng trồng lúa và hai mẫu đậu nành."

"Tại sao không ai nói cho tôi biết vậy?" Tô Mai còn nghĩ nếu mình muốn trồng thì sẽ chọn loại ruộng nào. "Đồng chí Tô, cô đừng nghĩ làm gì cho mệt, ngay khi chuyện chia ruộng vừa được đưa ra, mọi người đã loại cô ra khỏi danh sách rồi."

"Wì sao?"

"Cô bị bệnh tim, không thể bị mệt." Đại Bàn nói tiếp: "Hơn nữa, cô còn có công việc ở phòng ấp trứng."

Giữa trưa Triệu Khác xách theo một chiếc sọt tre trở về ăn cơm.
Bình Luận (0)
Comment