Chương 208: Xuất viện, hạt giống (1)
Chương 208: Xuất viện, hạt giống (1)Chương 208: Xuất viện, hạt giống (1)
Tô Mai tới gần xem, bên trên là một bức thư, bên dưới là mấy chiếc túi.
"Ai lại gửi thư đến vậy?"
Triệu Khác khom lưng cầm bức thư đưa cho cô xem: "Là ảnh chụp anh nhờ người mang về hộ."
Hôm nhận được ảnh đúng lúc anh phải đi họp, nên tùy tay nhét vào trong ngăn kéo. Hôm nay nếu không phải anh mở ngăn kéo ra tìm tài liệu, thì thật sự đã quên mất thứ này.
"Em xem nào." Tô Mai vén tạp đề lên lau bàn tay bị ướt, rôi mở bức thư lấy tấm ảnh ra. Ba tư thế, mỗi kiểu rửa ra năm tấm, tấm thứ nhất cô ôm Tiểu Du ngồi trên ghế dài cùng với Triệu Khác. Ba đứa trẻ ngồi xung quanh phía trước bọn họ.
Tấm thứ hai, Triệu Khác ôm thằng lớn và con trai út ngồi trên ghế, Tô Mai đứng sau lưng anh. Một tay dắt Tiểu Hắc Đản, tay còn lại dắt Lâm Niệm Doanh.
Tấm thứ ba, Tô Mai ôm Tiểu Du ngồi trên ghế, Triệu Cẩn dựa vào bên cạnh cô. Tiểu Hắc Đản ngồi trên cổ Triệu Khác, còn anh thì ôm Lâm Niệm Doanh đang xấu hổ.
Mỗi một tấm, Tiểu Hắc Đản đều cười sáng lạng nhất.
Lâm Niệm Doanh thì e thẹn.
Vẻ mặt Triệu Cẩn nghiêm nghị, nhưng trong mắt lấp lánh ánh sao vui vẻ.
Tiểu Du chảy nước miếng, vẻ mặt mờ mịt.
Dáng người Triệu Khác thẳng tắp, tư thái hiên ngang tuấn tú, còn Tô Mai thì xinh đẹp.
"Đẹp quá!" Tô Mai lật từng bức ảnh rồi cười nói: "Ăn cơm xong, em là mấy khung ảnh, treo một tấm lên bức tường phía sau phòng khách, phòng của Tiểu Cẩn và Niệm Doanh cũng treo một cái...
"Trong nhà để một cái thôi." Triệu Khác cắt ngang lời cô: "Gửi cho mẹ anh, anh cả và anh hai mỗi người một phần, số còn lại gửi cho ba mẹ em."
"Đúng rồi!" Tô Mai vỗ trán: "Nên gửi cho mỗi người một phần. Vừa khéo bên đảo có người đến đưa đồ biển mà em đặt, lát nữa ăn xong, mọi người viết thư rồi gửi qua đó.
"Mẹ ơi." Tiểu Hắc Đản đã vẽ tranh xong vừa ra khỏi phòng nhỏ, cậu bé nghe nhắc tới viết thư thì hỏi: "Viết thư cho ai ạ?"
"Cho ông bà nội, vợ chồng bác cả và bác hai của con, còn có ông bà ngoại và các cậu nữa.' Tô Mai nói xong, cất cao giọng về phía phòng nhỏ: "Niệm Doanh, Tiểu Cẩn, hai con cũng đừng quên đấy."
Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn đang ngồi trên chiếu trúc trên đất, dựng nhà cùng Tiểu Du, nghe thấy vậy chúng đưa mắt nhìn nhau rồi đáp lại: "Chúng con biết rồi ạ!"
"ý! Ảnh chụp cả gia đình nè!" Tiểu Hắc Đản lại gần nhìn thấy ảnh trong tay Tô Mai, quay đầu hết về phía phòng nhỏ: "Anh cả, anh hai, Tiểu Du, mau tới đây, ba mang ảnh chụp của cả nhà về rồi này!"
Tô Mai nhét mấy bức ảnh vào lá thư rồi đưa cho cậu bé: "Cầm qua đó đi, cẩn thận đừng làm bẩn và rách nhé."
Tiểu Hắc Đản "dạ" một tiếng, nhận lấy bức thư rồi hò reo chạy vào phòng nhỏ.
Tô Mai cúi đầu nhìn về phía mấy chiếc túi trong sọt tre: "Đây là gì thế?"
Hôm nay trời hơi nóng, Triệu Khác cởi quân phục bên ngoài ra vắt lên giá treo ba góc, sau đó vặn vòi nước rửa mặt rồi nói: 'Mấy đồng đội gửi tới, em mở ra xem đi."
Anh gửi thư hỏi xin hạt giống rau, nhưng nhìn thể tích của chiếc túi được gửi tới, hẳn là họ còn gửi những thứ khác nữa. Tô Mai lấy kéo ra cắt từng cái một, có pho mát, thịt bò khô được gửi tới từ Tây Bắc. Còn có lạp xưởng, dưa muối, đậu khô gửi từ Đông Bắc và trà Phổ Nhĩ, chân giò hun khói của Vân Nam.
Ngoài ra, có một túi ghi chú tên đủ loại hạt giống rau, gì mà cải thìa, cải dầu, râu chân vịt, rau mùi, rau cần, hành, gừng, tỏi, rau hẹ, ớt, cà tím, cà chua, dưa chuột, mướp đắng, đậu Hà Lan, đậu đũa, đậu ve, đậu tằm, đậu dẹt, cải thảo, củ cải, cà rốt, bắp cải, súp lơ, khoai tây, hành tây, bầu, măng tây, dưa lê, dưa, bí, dưa hấu, ...
"Nhiều quá đi mất!" Tô Mai nhìn một đống lớn hạt giống các loại rau, cô ngẩng đầu liếc nhìn mảnh vườn nhỏ nhà mình: "Triệu Khác, em cần một mảnh đất."
Triệu Khác lau mặt đi tới nhìn thoáng qua đống đồ dưới đất: "Chia cho bác gái Vương một ít."
"Vậy cũng không trồng hết."
"Cho sĩ quan hậu cần, để anh ấy dẫn các chiến sĩ đi dọn một mảnh đất rồi trông." Triệu Khác phủi tay hất khăn lên vai, sau đó cúi người cầm rổ nhặt một phần hạt giống rau để vào: "Buổi chiều anh đi làm tiện qua nhà ăn đưa cho anh ấy."
Tô Mai ngẫm nghĩ để sĩ quan hậu cần trồng cũng được, trong nhà muốn ăn hái cây, nhổ mấy gốc, anh ấy cũng không so đo đâu.
Tô Mai bảo Triệu Khác để lại mấy loại hạt giống rau và pho mai gì đó được dỡ ra nhặt vào sọt tre rồi hỏi: "Đại Bàn nói, nhóm quân tẩu đến rồi, bên hậu cần cũng sẽ cho mấy mẫu ruộng để trồng trọt, nhà chúng ta có lấy một mẫu hay không?"
Tô Mai: "Chắc một hai mẫu cũng không có vấn đề gì."
"Đừng." Triệu Khác xách sọt tre cô đã xếp xong, đi tới căn phòng nhỏ phía Đông: "Có thời gian rảnh như vậy, thà em cứ chơi đùa với các con còn hơn."
Tô Mai đi theo sau anh: "Có miếng đất trông chút đậu nành, hạt mè, lấy dầu ăn cũng tiện hơn nhiều."