Chương 209: Xuất viện, hạt giống (2)
Chương 209: Xuất viện, hạt giống (2)Chương 209: Xuất viện, hạt giống (2)
"Cung ứng không đủ dùng thì tìm các thôn dân ở gần núi mua cũng không đắt." Triệu Khác bước vào phòng nhỏ, đặt sọt tre xuống rồi lân lượt phân loại xếp các đồ lên trên giá trong phòng. Sau đó, anh lại lấy sữa bột, sữa mạch nha, thịt khô cùng với cá mắm, rong biển, trứng muối vừa mới nhận được cho vào trong sọt.
Tô Mai liếc nhìn biết anh muốn đáp lễ ba vị đồng đội của mình. Cô trở vê phòng mở tủ quần áo ra, lấy tấm vải màu xám mang về từ viện của nhà họ Thất. Cô cắt ra thành ba khối với kích thước một mét năm đủ dùng làm một chiếc áo khoác, sau đó lấy tờ báo cũ gói lại đưa cho Triệu Khác.
Triệu Khác ngẫm nghĩ một chút: "Anh nhớ lúc mang về còn có hai cuộn vải dạ màu đỏ lớn đúng không?"
"Ừ" Tô Mai gật đầu.
Triệu Khác đưa trả cho cô hai tấm trong số đó: "Đổi thành màu đỏ đi, hai gia đình ở Vân Nam và Đông Bắc, một người tháng sau tổ chức đám cưới, nhà còn lại đang tìm người yêu để kết hôn."
"Họ kết hôn chúng ta không tới tặng quà được." Tô Mai không nhận: "Anh cũng tặng kèm hai mảnh vải này đi."
Tô Mai nói xong, trở về phòng lại cắt hai tấm vải dạ màu đỏ, rồi bọc lại bằng vải thô màu trắng đưa cho anh.
Triệu Khác gói lại.
Đằng nào cũng gửi thư, thì dứt khoát gửi cùng.
Vì thế, Tô Mai cũng chuẩn bị quà tặng lại cho ba mẹ cùng vợ chồng anh trai của anh, đưa anh gói một thể.
Dùng bữa xong, bà Vương xách theo canh cá hầm đến bệnh viện cho Trương Ninh. Triệu Khác thu dọn phòng bếp, còn Tô Mai dẫn mấy đứa trẻ tranh thủ thời gian viết thư cho ba mẹ và vợ chồng anh trai của anh.
Dạo này, Tiểu Hắc Đản học hành tiến bộ rất nhanh, trong bức thư đã bớt rất nhiều mấy chấm đen hay hình người nhỏ như trước.
Tiểu Du không biết việt, cầm nước màu được Tô Mai làm từ hoa và cỏ ấn bàn tay lên, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
"Tiểu Mai." Triệu Khác dọn dẹp phòng bếp xong, đi tới hỏi: "Em định thịt hai con vịt trong sân để ăn hay nuôi tiếp thế?"
Nếu nuôi thì phải dựng một cái lều cho vịt trong sân.
Tô Mai đóng nắp bút lại, xếp gọn thư cùng với ảnh chụp vào trong một chiếc phong bì: "Lúc nãy bác gái Vương nói rằng, hai con vịt này là con cái đang trong thời kỳ đẻ trứng, nếu thịt kể cũng tiếc?"
"Vậy buổi tối anh về sẽ làm cái lêu cho chúng."
"Vâng." Tô Mai gật đầu, nhận lấy thư của Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản cùng Tiểu Du đưa qua. Sau đó, cô phân chia thành từng chồng rồi nhét vào trong phong bì đưa cho Triệu Khác: "Hai con vịt này và nửa giỏ trứng muối là Trương Hạ Sơn ở đảo cho người mang tới. Em đã gửi sữa mạch nha, một gói đường và hai lạng mỡ lợn cùng với một lon măng chua làm quà rồi."
Triệu Khác mặc quân phục lên, nhận lấy thư rồi nhét vào trong túi, sau đó cõng sọt tre chất đầy túi, rổ đựng hạt giống rau sau đó nói: "Ngày kia anh được nghỉ, đi thịt dê trong thành, chờ lát nữa anh gọi điện đặt đến đảo đặt với anh ấy."
Đây cũng là một kiểu chăm sóc khác.
"Có cần em đưa tiền cho anh bây giờ không?"
Triệu Khác nghĩ một chút: 'Đưa cho anh đi."
"Bao nhiêu?"
"Một con dê nặng khoảng năm mươi cân, thịt ra được chừng 30 cân, một cân thịt dê giá thị trường là bảy hào hai xu tiền, em tính thử xem.
"Nếu mua hai con." Tô Mai nói: "Cũng gần một trăm rồi."
"Ừ”" Triệu Khác nói: "Chúng ta không có phiếu thịt, em cứ lấy một trăm mốt đi."
"Vâng."
Tô Mãi tiễn Triệu Khác xong, cô thay hai chậu nước ấm, cho bọn trẻ rửa tay chân rồi đuổi chúng đi ngủ trưa.
Tô Mai không biết trồng rau, bà Vương cũng không ở, nhưng có rất nhiều binh lính đến từ nông thôn, họ hầu hết đều từng làm ruộng.
Tô mai tới nhà họ Vương tìm các chiến sĩ hỏi họ cách trồng rau, họ nói với cô rằng có một số phải trông bằng cây giống, còn một ít có thể trực tiếp tưới nước gieo hạt.
Tô Mai trở vê ngâm mấy hạt giống cần phải trông lấy cây con.
Mấy ngày trước trời mưa nên đầy đủ lượng nước, mảnh vườn mà Triệu Khác xới xong đã mọc đầy cỏ dại um tùm.
Tô Mai nhổ cỏ, lại làm xốp đất một lượt, sau đó chia thành từng miếng, rồi trực tiếp gieo hạt của các loại rau như cải thìa, hành, rau hẹ gì đó.
Những binh lính dựng lêu vịt, chuồng gà, rào chuồng heo cho nhà Vương xong, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mai ở đối diện đang xới đất, thuận miệng cười nói: "Đồng chí Tô, đất không màu mỡ, tốt nhất rải thêm một lớp phân lên, nếu không rau không mọc cao được.
"Được!" Tô Mai đáp lại một tiếng, xoay người vác xẻng chuyển tới ngoài sân, lật viên đá xanh trên hố phân lên, ngó vào bên trong, có chút...
Nhưng may mà là cô ở mạt thế đã lâu, cũng vẫn chấp nhận nổi.
Sau khi trở lại sân, cô làm một cái muỗng bằng tre, lại tìm một thùng gỗ cũ Kĩ, sau đó múc phân ra pha với nước tưới vào đất trong vườn. Mấy đứa trẻ bị hun đến mức không thể ngồi yên trong phòng, đứa nào đứa nấy đều ôm đồ chơi xông ra ngoài cửa.