[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 226 - Chương 226: Em Tưởng Là Em Không Còn Người Thân Nữa (3)

Chương 226: Em tưởng là em không còn người thân nữa (3) Chương 226: Em tưởng là em không còn người thân nữa (3)Chương 226: Em tưởng là em không còn người thân nữa (3)

"Mợ cứ nghĩ rằng đời này mình cũng không thể thực hiện được ước nguyện này." Bà Lưu cười nói: 'Ha ha, cháu không biết đâu, lúc nghe thấy cậu cháu nói cháu và Triệu Khác muốn về đây tổ chức tiệc cưới mời mọi người, mợ vô cùng vui mừng, mợ đã lấy hết số vải đẹp nhất của mợ ra, mang đến cửa hàng Hoa Kiều kia. Đáng tiếc, nếu cháu về sớm một chút thì tốt, mợ sẽ dẫn cháu đến tiệm tóc cắt tóc, mái tóc cắt tỉa một chút, uốn chút đuôi tóc, mặc thêm bộ váy này chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều."

"Thím ơi." Bên ngoài có người gọi: "Cháu đã mang đồ trang điểm đến rồi, bây giờ có trang điểm luôn không?”

"Thanh Thanh à." Bà Lưu nói với người ở ngoài cửa: "Cháu đến phòng khách chờ một lát, bây giờ bọn thím thay quần áo ngay đây."

"Vâng ạ.'

"Tiểu Mai." Bà Lưu nhét váy vào trong ngực cô, cầm lấy túi giấy ở trên giường, lấy ra một bộ áo lót màu đỏ thẫm, quần lót và một đôi tất chân đã giặt sạch, nói: "Cái này... có mặc không?”

Tô Mai nín cười gật đầu: "Có ạ."

"Được rồi, thế cháu thay quần áo đi." Bà Lưu đặt đồ trên tay xuống giường, vội vàng đi ra ngoài: "Giày mợ để trong hộp ở trên giường, cháu thay đồ đi nhé."

Tô Mai cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình, đôi giày da đen mới đi được mấy lần, đây cũng là đôi giày mà lần trước lúc cô nhập viện mợ đã mua cho.

Đặt quần áo xuống, Tô Mai mở hộp đựng giày ra, đôi giày cao gót đỏ thãẫm đập vào mắt.

Yên lặng một lúc, Tô Mai đặt giày xuống, từ từ cởi quần áo trên người ra...

Tô Mai thay xong quần áo, mở cửa đi ra ngoài, hai mắt bà Lưu và Quý Thanh Thanh đồng thời sáng lên, đẹp quái

"Đẹp lắm!" Hai người vây quanh Tô Mai, khen cô.

"Thanh Thanh." Bà Lưu nói: "Cũng muộn rồi, cháu mau trang điểm đi."

"Vâng ạ." Quý Thanh Thanh đáp lại, sau đó ôm hộp trang điểm mà bản thân mang đến đi vào nhà, quay đầu cười nói với Tô Mai: "Ngồi đi, không phải căng thẳng đâu."

Bà Lưu lôi kéo Tô Mai ngồi xuống trước gương, cười giới thiệu: "Đây là cháu gái của trưởng tộc, cùng thế hệ với cháu đấy..."

"Không cần trang điểm quá đậm đâu." Tô Mai nói: "Kẻ lông mày, bôi chút son là được."

"Được." Quý Thanh Thanh vẽ lông mày, tô son cho Tô Mai, lực chú ý lại dồn lên mái tóc đen óng trên đầu cô.

Lúc bà Lưu đi lấy váy, người ta tặng thêm cho bà ấy một dải ruy băng hoa hồng làm bằng lụa đỏ và một đôi bông tai cũng hình hoa hồng, Quý Thanh Thanh dùng dây ruy băng đó cột tóc Tô Mai lên, sau đó đeo bông tai cho cô.

Bên ngoài đã bắt đầu phát nhạc, bà Lưu, Thanh Thanh dẫn Tô Mai từ trong nhà đi ra, Triệu Khác và bọn nhỏ đang chờ ở trong nhà thấy vậy thì hai mắt sáng lên, ngạc nhiên nhìn cô bước tới gần.

Tô Mai liếc nhìn Triệu Khác và bốn đứa trẻ đang đứng tại chỗ, cũng hơi ngạc nhiên, bốn đứa trẻ đều đã thay quần áo, mặc một bộ âu phục màu đỏ, bên trong là áo sơ mi trắng, đeo nơ đỏ, chân cũng đi một đôi giày da nhỏ mới tinh.

Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh rất đẹp trai, Tiểu Du đáng yêu, chỉ có Tiểu Hắc Đản...

Bộ quần áo này không phù hợp với thằng bé chút nào.

"Mẹ!" Tiểu Hắc Đản hồi phục tinh thần, chạy đến trước mặt Tô Mai, hâm mộ nhìn dây ruy băng hoa hồng trên đầu cô: "Đẹp quá, con cũng muốn một cái." Khóe miệng Tô Mai khẽ giật, dắt tay cậu bé đi đến trước mặt Triệu Khác, cằm ngước lên, cười nói: "Triệu Khác, chiêu cao của em và anh cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu.”

Triệu Khác vươn tay vén lọn tóc rơi trên má cô ra sau tai, yết hâu chuyển động, 'ừ một tiếng.

"Triệu Khác." Bà Lưu cầm đóa hoa lụa đỏ thẫm bước tới: "Nào, cháu và Tiểu Mai mỗi đứa cầm một đóa."

Triệu Khác cầm lấy, đưa cho Tô Mai một đóa, tay anh cầm đóa còn lại, sau đó nhẹ nhàng cài lên trước ngực cô.

Tô Mai chờ anh cài xong, cô cầm lấy quần áo trước ngực anh, cài hoa lên, sau đó võ vỗ chỗ quần áo bị nhăn nhún: "Được rồi!"

Triệu Khác nhìn chằm chằm vào bông hoa trước ngực mình, thở dài một hơi, sau đó lại nhìn cô đang ôm váy ngồi xổm cài hoa cho bọn trẻ.

"Đi thôi." Triệu Khác đợi cô cài hoa cho bọn trẻ xong, anh ôm Tiểu Du lên, dắt tay cô nói: "Sân trước đã chuẩn bị xong, bí thư Quý cũng đến rồi."

Một nhà sáu người bước ra ngoài, mười chàng trai trong tộc đứng ở hai bên lập tức tấu nhạc.

"Có phải quá long trọng hay không?" Tô Mai lặng lẽ hỏi Triệu Khác.

"Cậu làm chỗ dựa cho em mà." Triệu Khác cười nói: "Ông ấy nói với anh, Tiểu Mai có người bảo vệ đấy, đừng bắt nạt con bé!"

Tô Mai ngẩng đầu nhìn, hai bên sân đặt tám cái bàn, bàn nào cũng đã ngồi đủ người, bên kia, Lưu Gia Thịnh và bà Lưu đứng phía dưới trưởng tộc, mọi người đều đang chờ bọn họ đi đến.

Tô Mai bước chân xuống, trong nháy mắt cô cảm thấy vô cùng hoảng hốt, giống như cô nhìn thấy ba mẹ mình ở kiếp trước, người thân bị cô chôn sâu ở đáy lòng đang đứng ở vị trí của vợ chông Lưu Gia Thịnh, mỉm cười với cô.
Bình Luận (0)
Comment