Chương 225: Em tưởng là em không còn người thân nữa (2)
Chương 225: Em tưởng là em không còn người thân nữa (2)Chương 225: Em tưởng là em không còn người thân nữa (2)
"Đó là bởi vì thằng bé cảm thấy mình có người để ỷ lại rồi. Em chính là chỗ dựa của thằng bé đấy."
Tô Mai trầm tư nói: "Vậy em phải dạy dỗ thằng bé kiểu gì?"
"Ở nhà em đừng ôm thằng bé, để thằng bé học cách tự bước đi." Triệu Khác đề nghị: "Khi đến nhà ăn làm việc cũng mang theo xe dạy đi bộ, để thằng bé chơi ở trong sân nhà ăn. Đợi đến lúc khai giảng thì cho thằng bé đi nhà trẻ luôn."
"Có nhà trẻ à?"
"Đợi đến khi thống kê được số lượng vợ các chiến sĩ đến đây, nếu có khoảng bảy tám đứa trẻ thì có thể đề nghị hiệu trưởng Thái mở một lớp mầm non."
Hai người đứng nói chuyện trước cửa xe, ba đứa trẻ trong xe nghe vô cùng rõ ràng, Tiểu Hắc Đản vui vẻ bò lên thành ghế, nói nhỏ vào tai hai người anh trai: "Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, Tiểu Du không phải bé cưng trong nhà nữa rồi, sau này em ấy sẽ không được nằm lì trong ngực mẹ em cả ngày nữa, hừ! Dám khiêu chiến với em, đá đến chân rồi đấy! Ha ha... Em ấy sắp phải đi học cùng chúng ta rồi, ha ha, vui quá! Ha ha..."
Triệu Cẩn ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, liếc nhìn cậu bé một cái: "Bây giờ mới là giữa tháng tư, giữa tháng tám mới khai giảng, còn tận bốn tháng nữa cơ."
"Hải!" Tiểu Hắc Đản đang cười vô cùng đắc ý, đột nhiên ngừng lại, cậu bé bẻ tay tính nhẩm, vẫn không tính được: "Anh ơi, bốn tháng là bao nhiêu ngày."
"Khoảng một trăm hai mươi ngày."
Tiểu Hắc Đản buông tay khỏi thành ghế, trượt người xuống, ỉu xìu nói: "Lâu quá đi."
"Ha ha..." Lâm Niệm Doanh bật cười trên nỗi đau của người khác.
Triệu Cẩn cũng nhếch môi cười theo. Khi xe đến nhà họ Phương, Phương Đông Thăng và Trâu Mẫn tay xách đồ, đang định khóa cửa sang nhà họ Lưu tham gia tiệc cưới của bọn họ.
Khi biết hai người mang đùi dê sang biếu, Phương Đông Thăng vui vẻ cười: "Biếu đùi dê là giả, chủ yếu là muốn mời chú làm chủ hôn lễ cho hai đứa đúng không?”
Tô Mai và Triệu Khác liếc nhìn nhau một cái.
Tô Mai cười nói: "Cậu cháu đã mời trưởng tộc rồi ạ."
Phương Đông Thăng sầm mặt, quay sang nói với Trâu Mẫn: "Đồ lòng dạ hẹp hòi! Tôi đang nghĩ không biết tại sao ông ta lại bỏ qua cho tôi dễ như thế, bà nhìn đi, thì ra ông ta đã chờ tôi ở đây đấy, đúng là lòng dạ hẹp hòi mài!"
"Thôi đi!" Trâu Mẫn giơ tay vỗ ông ấy một cái: "Ông cho rằng anh Lưu cũng rảnh rỗi giống ông à, chuyện từ ngày xửa ngày xưa rồi mà cứ ghim mãi trong lòng. Ông ấy mời trưởng tộc tất nhiên là có lý do của ông ấy. Được rồi, mau nhận đùi dê đi, đợi lát nữa tiệc cưới sẽ bắt đầu mất."
Phương Đông Thăng tủi thân nhận lấy đùi dê bỏ vào trong nhà, sau đó ôm lấy Tiểu Hắc Đản ngồi ở ghế phụ lái.
Trâu Mẫn ôm Lâm Niệm Doanh, ngồi ở đằng sau cùng ba mẹ con Tô Mai.
Lúc mấy người về đến nhà, người nhà họ Lưu đã đến được.
Bà Lưu sốt ruột đứng chờ, vừa thấy Tô Mai ôm Tiểu Du đi vào nhà, lập tức buông công việc trong tay xuống. kéo cô đi về phía sau nhà: "Sao lại vê muộn thế? Nếu biết sớm thì lúc các cháu đi, mợ đã nhắc rồi."
"Mợ à.' Tô Mai khó hiểu hỏi: 'Mợ cần cháu giúp gì à?"
Bà Lưu nhìn cô một lượt, đứng lại, ôm lấy Tiểu Du trong lòng cô đưa cho Triệu Khác: "Cháu ôm thằng bé một lát, mợ dẫn Tiểu Mai đi thay quần áo."
Tô Mái cúi đầu nhìn bộ quần áo kiểu Lenin màu xám, bộ này là quân áo mới mà. Trên đường đi, bà Lưu kéo tay Tô Mai vào nhà rồi nói: "Mợ đã đặt may cho cháu một bộ váy cưới ở cửa hàng Hoa Kiều rồi."
Trong đầu Tô Mai hiện lên váy cưới thời dân quốc, vô thức vuốt vuốt lỗ tay, cô tưởng mình nghe lầm, thời đại này cũng có thể mặc bộ trang phục kiểu đó ư?
"Mau đến đây xem." Bà Lưu buông tay Tô Mai ra, cầm lấy chiếc váy len đỏ chít eo trên giường lên, khoa tay múa chân nói: "Thế nào, có đẹp không?"
Kiểu dáng rất bảo thủ, tay áo dài đến cổ tay, chân váy cũng dài đến mắt cá chân, thế nhưng lại vô cùng đẹp! Cổ áo, ống tay áo đều được bao bởi những bông hoa hồng được làm từ lựa mỏng, trên làn váy rộng rãi cũng điểm xuyết thêm những bông hoa hồng to nhỏ.
"Đẹp lắm ạ!" Tô Mai vươn tay, cẩn thận mơn trớn từng nụ hoa trên cổ áo: "Sao mợ lại nghĩ đến chuyện đặt may váy cho cháu thế?"
Ngay cả bản thân cô cũng không nghĩ đến điều này, chẳng phải người ở thời đại này đều muốn giản lược hết mọi thứ à?
"Có một hôm mợ đi qua một nhà hàng Tây Khởi Sĩ Lâm." Bà Lưu cười nói: 'Mợ nhìn thấy một đôi vợ chồng mới kết hôn, cô gái đó mặc một chiếc váy màu đỏ, bên ngoài khoác áo lông trắng như tuyết, lúc đó mợ cảm thấy vô cùng đẹp! Nếu mợ có con gái thì tốt biết mấy, đợi đến lúc con bé kết hôn, mợ sẽ lấy rương vải quý giá mợ sưu tâm được làm vải may váy cưới cho con bé."