Chương 224: Em tưởng là em không còn người thân nữa (1)
Chương 224: Em tưởng là em không còn người thân nữa (1)Chương 224: Em tưởng là em không còn người thân nữa (1)
Sau khẩu hiệu ăn uống no nê' xuất hiện, có rất nhiều nơi quan tâm đến việc ăn nơ hay ăn ngon, vì thế mọi người không cần hạn chế bữa ăn của mình mà còn ăn thêm rau, còn nhấn mạnh một tuần hoặc nửa tháng không được ăn giống nhaư..
Hơn nữa cũng có rất nhiều nơi thành lập 'tiệc cơ động' giết heo mổ dê, mời người qua đường vào ăn, người ta không ăn còn khuyên ăn chùa đấy, ngu sao không ăn, dù sao cũng không tốn tiền.
Ba tháng, tròn ba tháng, rất nhiều nhà ăn trở nên nghèo rớt mồng tơi, thu không đủ chỉ.
Triệu Khác chỉ tập trung vào chuyện trong quân đội, không hay chú ý đến chuyện trong thành phố, nhưng có chuyện gì ba Triệu và anh Triệu cũng sẽ thông báo cho anh, bây giờ anh vẫn chưa nhận được tin tức tức là, một là chính sách chưa đầy đủ, hoặc là bọn họ cảm thấy tin tức này không quan trọng với anh.
Đề tài này chưa nói được hai câu đã kết thúc, mấy người bắt đầu nói về công việc của Trương Nhâm Hiền ở huyện Huệ Sơn.
Huyện Huệ Sơn có rất nhiều núi, chủ tịch tiền nhiệm của huyện Huệ Sơn đã cho trồng rất nhiều cây cao su.
Trông cao su cũng rất tốt, nhưng điều kiện tiên quyết cần làm chính là xây dựng đường.
Mục đích lần này Trương Nhâm Hiền trở về chính là xin bên trên cấp cho chi phí sửa đường.
Rời khỏi nhà họ Trương, Triệu Khác nhìn Tô Mai đang run run, ân cần hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?"
Tô Mai lắc đầu, thuận miệng nói: "Em đang nghĩ xem bức thư hôm trước gửi phải mấy ngày mới đến nơi?" Thôi, không nghĩ nữa, dù sao thì hai tháng nữa mới đến ngày công xã nhân dân thành lập, nhà ăn công cộng xuất hiện, đến lúc đó viết thư nhắc nhở mọi người trong nhà cũng không muộn.
"Nếu gửi bằng bưu điện...' Triệu Khác kéo cửa xe bên cạnh ghế lái ra: "Thì cũng phải mất bản tám ngày."
"Con ngồi phía trước." Tiểu Hắc Đản đột nhiên chui người xuống, bò qua cánh tay Triệu Khác, trèo lên xe.
"A." Tiểu Du sốt ruột, từ trong ngực Tô Mai nhào vào trong xe nói: 'Không, của em...
Triệu Khác đợi Tiểu Hắc Đản ngồi xuống, đóng cửa lại giúp cậu bé, sau đó kéo cửa ghế sau ra, chỉ chỉ và trán Tiểu Du: "Ba phát hiện sao dạo gần đây con cứ muốn tranh giành với anh trai thế?"
Tiểu Du chỉ vào ghế lái phụ, bá đạo lên tiếng: "Của conl"
Lúc trước, Tô Mai vẫn luôn ôm cậu bé ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, vì vậy trong suy nghĩ của cậu bé, vị trí đó chính là của cậu, người khác không thể tranh đoạt, càng không được ngôi.
Triệu Khác cong ngón tay búng cậu bé một cái, trách mắng: "Cái gì mà của con, chiếc xe này là của nhà nước đấy."
"Á..." Tiểu Du ôm lấy trán kêu đau, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh lệ, chỉ vào Triệu Khác mách lẻo với Tô Mai: 'Dì, xấu, của con đấy! Của con..."
Tô Mai thấy trán cậu bé đỏ lên, trừng mắt nhìn Triệu Khác: "Anh nhẹ tay chút đi."
Triệu Khác: "Em không phát hiện dạo gần đây thằng bé cứ thích giành đồ với Niệm Huy à?”
Tô Mai vuốt vuốt trán Tiểu Du, nghi ngờ hỏi: "Đó không phải là bản tính của trẻ con à? Cãi nhau âm ƒ, tranh cãi ồn ào, trong chốc lát lại cười đùa với nhau à?"
Triệu Khác nghĩ một hồi, nghi ngờ hỏi lại: "Là thế à?" Hai người mới làm ba mẹ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
"Trung đoàn phó Triệu." Tô Mai bực mình nói: "Tiểu Hắc Đản nhà chúng ta có người trông coi, lúc ở nhà cũ em không cần phải quan tâm nhiều. Nhà anh có chuyện gì vậy, năm nay Tiểu Cẩn cũng chín tuổi rồi! Từ trước đến giờ anh chưa từng quan tâm đến con à?"
"Khu!" Triệu Khác lúng túng che miệng ho: "Cái gì mà nhà anh, phải là nhà chúng ta, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi."
"Đừng nói lảng sang chuyện khác!" Tô Mai trừng anh.
"Không phải anh không quan tâm.' Triệu Khác bất đắc dĩ nói: "Em cũng biết công việc của anh rất bận rộn, khó khăn lắm mới có được kỳ nghỉ nửa tháng, thời gian đi đường đã chiếm hơn phân nửa. Ở nhà được ba bốn ngày thì sẽ dẫn bọn nhỏ đi chơi, mua đồ chơi bọn chúng thích, dạy bọn nhỏ làm bài tập, chơi đàn, vừa mới quen thuộc được một chút thì đã đến lúc anh phải đi. Còn Tiểu Du, đúng là anh không ở bên cạnh con nhiều, trước khi con được một tuổi, thời gian anh ở cạnh con còn chưa được nửa tháng."
"Vì vậy, ở giai đoạn nào bọn trẻ có biểu hiện như thế nào..." Triệu Khác nhíu mày nói: "Anh thực sự không biết. Nhưng Tiểu Mai à, anh vẫn cảm thấy Tiểu Du rất thân với em."
"Vậy sao?" Lúc trước Niệm Doanh cũng nói đến chuyện này, nhưng khi đó Tô Mai cũng không cảm thấy gì, chỉ cho rằng Tiểu Du đi chưa vững, nếu không ôm thằng bé cả ngày, không để thằng bé ở bên cạnh thì phải làm sao? Cũng không có ai có thể dẫn thằng bé, dỗ thằng bé.
"Em hãy nhớ lại tính tình của Tiểu Du lúc em mới đến xem, so sánh với hiện tại, có phải thằng bé còn tùy hứng hơn lúc trước không?"
Tô Mai không thể phủ nhận điều này vì thực tế, hiện tại Tiểu Du còn khó chiều hơn cả lúc trước.