Chương 223: Tấm lòng (3)
Chương 223: Tấm lòng (3)Chương 223: Tấm lòng (3)
Sau đó lại đi đến nhà họ hàng khác, Triệu Khác vốn định để Triệu Cần và Tiểu Du
Nhi ở lại, không dẫn theo.
Lưu Gia Thịnh không đồng ý: "Không được phân biệt đối xử như thế, dẫn theo hết đi, để còn biết mặt họ hàng."
Ông ấy đã nghĩ rõ rồi, cho dù Triệu Khác công tác ở bên này bao lâu thì sớm hay muộn Tô Mai, Niệm Doanh và Niệm Huy cũng theo Triệu Khác về thủ đô gặp ba mẹ, anh chị em, họ hàng thân thích của cậu ta, ông ấy chỉ hy vọng hôm nay mình đối xử bình đẳng với bốn đứa trẻ thì về sau cậu ta cũng sẽ đối xử bình đẳng với bốn đứa trẻ như thế.
Nhà họ Lưu rất nhiều họ hàng, Lưu Văn Hạo chỉ dẫn bọn họ đến thăm mười nhà gần đó.
Ngoại trừ ba cân thịt dê, Lưu Gia Thịnh còn chuẩn bị cả quà lễ cho bọn họ, bao gồm bốn hộp bánh quà và một phần dược liệu.
Tinh thần lực của Tô Mai đảo qua, phát hiện là nhân sâm núi khoảng hai ba mươi năm tuổi.
Sau khi đi một vòng, bốn đứa trẻ cũng thu được hơn mười phần quà, không phải là ngọc thì cũng là khóa Cửu Cung được làm từ gỗ lim, bốn cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, nhãn dán, bút lông và các nhân vật trong Tây Du Ký.
"Kiếm lời rồi" Tô Mai cảm thán một câu, quay đầu nói với Triệu Khác: "Đều là bọn họ cho, chúng ta cũng không chuẩn bị quà gì cho bọn trẻ nhà bọn họ, có phải không tốt lắm không?"
"Em đừng nghĩ nhiều." Triệu Khác cười cô: "Em không để ý là những nhà mà Văn Hạo dẫn chúng ta đến chào hỏi đều là bậc cha chú trong tộc à? Con cái nhà bọn họ đều cao hơn chúng ta một bậc, có ai muốn đòi quà đáp lễ của em chứ, chuyện mà em có thể nghĩ đến thì cậu đã nghĩ đến từ sớm rồi."
Nếu nói đến nợ thì người bọn họ nợ là cậu Lưu mới đúng, bữa tiệc lần này ít nhất cũng phải tốn hơn một ngàn tệ.
Triệu Khác hiểu rõ ý của ông ấy, đơn giản chỉ muốn anh đối xử tốt với ba mẹ con họ một chút mà thôi.
Một mặt khác cũng là muốn nói với anh rằng, đừng tưởng Tô Mai là cô gái đến từ nông thôn, Niệm Doanh và Niệm Huy không còn cha nữa thì sẽ không có chỗ dựa, đằng sau ba mẹ con họ chính là gia tộc nhà họ Lưu đấy.
"Đi thôi." Triệu Khác cười nói: "Xách đùi dê đến nhà bí thư Lưu thôi."
Có một chiếc đùi bị Tô Mai cắt mất hai miếng cho nhà họ Vương và Thái Giai Vị, Lưu Gia Thịnh nhìn thấy lập tức để chân đó lại, đổi thành chân trước đem cho Phương Đồng Thăng.
Bí thư Quý và Tống Quốc Hồng đều ở trong khu vực tòa thị chính, nhà chú của thư ký Trương cũng ở gần đây, chỉ có nhà Phương Đông Thăng hơi xa một chút.
Triệu Khác lái xe đưa bốn mẹ con đến khu nhà người cho người thân trước.
Tối hôm qua bí thư Quý mới về quê, bây giờ chưa quay lại, vợ ông ta đón tiếp, một nhà năm người chỉ ngồi một lát rồi đi đến nhà họ Tống.
Sáng sớm Tống Quốc Hồng và vợ mình đã chờ ở nhà rồi, đón người vào nhà, bà Tống lập tức đi xuống phòng bếp nấu canh, sáng sớm bà ấy đã nấu một nồi táo đỏ với hạt sen, ăn vừa ngọt vừa dịu.
Tiểu Du và Tô Mai đều rất thích.
Tiểu Hắc Đản thì thích thịt bò khô mà Tống Quốc Hồng cầm hơn, Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn lại thích ăn xoài.
Tống Quốc Hồng và vợ mình rất thích dáng vẻ tự nhiên của bọn trẻ: "Thích ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn cái gì thì cứ lấy, đừng khách sáo nhé, cứ coi là nhà minh đi, cứ tự nhiên đi."
Bọn họ cũng chỉ ngồi một lát, vẫn còn hai nhà chưa đến chào hỏi nữa.
Bà Tống nắm tay Tiểu Du và Tiểu Hắc Đản, lưu luyến không muốn buông tay.
Tô Mai cười nói: “Đợi lát nữa sẽ gặp lại mà.”
"Niệm Huy nghe thấy mẹ cháu nói chưa." Bà Tống cười nói: "Đợi lát nữa ông bà cũng đi đến nhà ông bà cháu, tham gia tiệc cưới của mẹ cháu và chú Triệu, hay là cháu ở lại đây chơi đi, lát nữa ông bà sẽ dẫn cháu về."
"Đừng nói linh tỉnh." Tống Quốc Hồng nói: "Nhà họ Trương đã giúp đỡ rất nhiều trong vụ án của Lâm Thành Lương, về tình về lý, cả nhà bọn trẻ đều phải đến đó một chuyến."
Nhà họ Trương giúp đỡ đều là vì Lưu Anh, con cháu bà ấy tất nhiên phải đi chào hỏi.
Triệu Khác và Tô Mai dẫn bọn trẻ đến nhà họ Trương, Trương Nhâm Hiền được nghỉ phép đang ở trong phòng làm việc nói chuyện với chú mình, một người bạn làm việc ở thủ đô của anh ta tiết lộ, nửa năm tới quốc gia chuẩn bị làm công xã nhân dân ở nông thôn.
Ba và anh của Triệu Khác đều ở thủ đô, nhà bọn họ vừa ngồi xuống, Trương Nhâm Hiền thuận miệng hỏi luôn Triệu Khác chuyện này.
Tô Mai đang ăn hoa quả bà Trương đưa cho, suýt chút nữa nghẹn trong cổ họng.
Công xã nhân dân! Đúng rồi, ký sự dân sinh có ghi chép lại, tháng bảy năm 1958. nhân dân cả nước bắt đầu thực hiện công xã nhân dân. Vì thế các nơi bắt đầu thiết lập 'nhà ăn công cộng, Ăn uống no nê, mở rộng quy mô dân sổ, cái này đã thành khẩu hiệu lưu hành nhất lúc đó.