Chương 222: Tấm lòng (2)
Chương 222: Tấm lòng (2)Chương 222: Tấm lòng (2)
Hai người cầm sợi dây chuyên nhìn về phía Tô Mai đang đi đến.
Tô Mai cười nói: “Đeo lên đi."
Tấm lòng của ông cụ, cứ đeo hai hôm trước, về nhà thì cất đi sau.
Hai đứa trẻ cảm ơn Lưu Gia Thịnh, sau đó đeo lên cổ.
Tô Mai đặt lồng chim cút xuống đất, sửa lại cổ áo giúp bọn trẻ, để mặt dây chuyền vào trong cổ áo.
Miếng ngọc bội của Tiểu Du có màu tím nhạt, bà Lưu dỗ cậu bé đeo lên.
Lâm Gia Thịnh buông Tiểu Hắc Đản ra, nhìn lồng chim cút Tô Mai mang đến: "Không để lại cho ăn mà mang tới đây làm gì?"
"Chỗ chúng cháu có rát nhiều, muốn ăn thì chỉ cần giăng lưới, thường thì cũng có thể bắt được ba năm con." Tô Mai cười nói: "Vốn dĩ có nhiều hơn, nhưng hôm qua có một chiến hữu của Triệu Khác đến, ăn cả bữa trưa và bữa tối nên đã giết một nửa để nhắm rượu, nếu không phải thời gian gấp gáp thì cháu còn định bắt một lồng đầy mang đến cho cậu đấy."
Triệu Khác xách hai giỏ thịt dê, nghe vậy thì trừng mắt nhìn cô: "Tại sao cứ thích chạy lên núi thế?"
"Tiểu Mai đi vào núi ư?" Lưu Gia Thịnh không vui nói: "Cơ thể cháu thế nào, trong lòng cháu không nghĩ gì cho mình hả?"
"Đi" Lưu Gia Thịnh nói, sau đó đi ra ngoài: "Cậu dẫn cháu đi bệnh viện khám xem thế nào."
Tô Mai trừng mắt nhìn Triệu Khác, lặng im không tiếng động nói: Nhìn chuyện tốt mà anh làm đi!
"Cậu à." Tô Mai vội vàng kéo tay áo Lưu Gia Thịnh lại, cười nói: "Cậu đừng nghe anh ấy nói linh tinh, gân đây cháu cũng không đi lại nhiều, đi đường đều vô cùng cẩn thận chứ đừng nói chỉ đến việc lên núi."
Triệu Khác đặt giỏ trúc xuống, ho nhẹ một tiếng, nói theo: "Hôm trước viện trưởng đã kiểm tra rồi ạ, không có việc gì, cậu đừng lo quá."
"Thật không?" Ánh mắt Lưu Gia Thịnh đảo qua gương mặt hai người: "Không gạt cậu chứ?”
Hai người vội vàng gật đầu.
"Cậu." Tô Mai nói sang chuyện khác: "Chúng cháu mang đến khá nhiều đồ, cậu có muốn lên lại thực đơn không." Thực ra đây là thức ăn mang đến để phân cho mọi nhà, nhưng cậu Lưu đã làm tiệc cưới tại nhà mình, lại bỏ tiền bỏ công sức ra, không lý nào đồ bọn họ đưa tới lại mang đi cho người khác, để nhà cậu ấy gánh hết toàn bộ chi phí được.
Lưu Gia Thịnh đánh giá đám vịt trời, măng, hải sản và giỏ thịt dê bọn họ mang đến: "Các cháu định mời khách ăn ở tiệm cơm, chỗ thức ăn này vốn định tặng cho mấy nhà khác đúng không?"
Triệu Khác: "Đồ biếu cho những nhà khác thì trở về cháu sẽ..."
Lưu Gia Thịnh xua tay, ngắt lời: "Hai cái đầu dê, bốn cái chân sau, vừa vặn để biếu bí thư Quý, ong Tống, Phương Đông Thăng, trưởng tộc, mỗi nhà một cái, còn hai chân trước thì biếu nhà họ Trương."
"Đi đến nhà trưởng tộc trước, chào hỏi nhà bọn họ đã." Lưu Gia Thịnh dặn dò: "Hai vợ chồng các cháu tự đi đưa thiếp mời cho ông ấy để ông ấy làm chủ hôn lễ cho hai cháu đi."
Tô Mai nhìn vê phía Triệu Khác, chuyện này... nghiêm túc quá! Bọn họ đến đây chỉ định mời bề trên ăn một bữa cơm, gặp mặt, để mọi người khỏi phải tiếc nuối khi không đến tham dự hôn lễ được.
"Văn Hạo." Lưu Gia Thịnh gọi con trai: "Con dẫn hai đứa đi đi, cầm cả chim chút đi, lúc trẻ trưởng tộc rất thích ăn chim cút đấy."
Lưu Gia Thịnh nói xong, vừa gọi người giết hết đám vịt này, lột sạch măng, rửa sạch hải sản làm món ăn, vừa gọi người đến mang đầu dê, móng dê và lòng dê đi rửa sạch, sau đó lại mời đầu bếp đến để chặt thịt dê, chia cho mỗi nhà ba cân, còn lại thì nấu hết.
Tô Mai ngạc nhiên há hốc miệng, kiểu này là muốn làm lớn rồi.
Lưu Văn Hạo cầm giỏ trúc đựng chân sau của con dê, xách theo lồng đựng chim cút, nói với Triệu Khác và Tô Mai: "Đi thôi, dẫn hai người đi làm quen mọi người."
Triệu Khác ôm lấy Tiểu Du, kéo tay áo của Tô Mai: "Nghe lời cậu đi."
Tô Mai gật đầu, nhìn Triệu Cẩn nói: "Có cần dì Tô cõng không?”
Chống gậy không đi nhanh được.
Triệu Khác trừng mắt nhìn về phía con trai.
Triệu Cẩn bị ba trừng thì vô thức lùi vê sau nửa bước, cười xua tay: "Không cần, con tự đi được."
Tô Mai dắt tay Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh: "Vậy con không cần vội, dì sẽ đi chậm một chút."
"Vâng."
Năm nay trưởng tộc đã bảy mươi tám tuổi, chống gậy, thân thể vẫn rất khỏe mạnh.
Lúc trước Lưu Gia Thịnh đã nói chuyện này với ông cụ, vì vậy ông cụ đối xử với Triệu Khác, Tô Mai và bốn đứa trẻ cũng rất ôn hòa.
Cả nhà chào hỏi ông cụ, ông cụ đưa tay đỡ bốn đứa trẻ, tặng mỗi đứa trẻ một chiếc hộp gỗ, bên trong có bốn đồ vật dùng văn phòng.
Tiểu Du quá nhỏ, Tô Mai nhận thay cậu bé. Con dâu cả nhà ông cụ rất nhiệt tình bưng trà lên, lại lấy cho bọn trẻ một ít bánh ngọt, kẹo.
Còn rất nhiều nhà bọn họ chưa đến, Triệu Khác và Tô Mai cũng không ngồi lâu, nhiệt tình mời ông cụ chủ trì tiệc cưới của hai người, sau đó dẫn bọn nhỏ rời đi.