[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221: Tấm Lòng (1)

Chương 221: Tấm lòng (1) Chương 221: Tấm lòng (1)Chương 221: Tấm lòng (1)

Xuyên qua cửa kính xe, Lưu Văn Hạo nhìn thấy cánh cửa nhà mình, không nhịn được mà xoa đầu cậu bé: "Được rồi, đừng hỏi nữa, đến nhà rồi, muốn biết cái gì thì tự mình vào xem đi."

"Ồ, đến rồi à!" Tiểu Hắc Đản tò mò nhìn ra bên ngoài, nói: "Ở đâu? Ở đâu?"

"Haiz." Lưu Văn Hạo chỉ về phía trước: "Là ngôi nhà có hai tượng sư tử lớn trước cổng đó."

Đến khi xe dừng lại, cửa xe vừa mở ra, Tiểu Hắc Đản hoan hô một tiếng, lập tức chạy lên sờ sờ hai con sư tử, sau đó chạy thẳng vào trong.

Lưu Gia Thịnh và vợ mình nghe thấy tiếng người, lập tức đi ra đón.

Nhìn thấy Tiểu Hắc Đản xông vào giống như một con hổ con, mắt Lưu Gia Thịnh đỏ lên, dang tay ra: "Niệm Huy, đến đây để ông ôm một cái nào."

Bước chân Tiểu Hắc Đen lập tức dừng lại trước mặt hai người, ngạc nhiên hỏi: "Ông đã gặp cháu rồi ạ?"

Đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt, ngoại trừ có đôi mắt đen giống Tô Mai, những ngũ quan khác của Tiểu Hắc Đen giống Lâm Kiến Nghiệp như đúc, đặc biệt là dáng vẻ tinh ranh này, làm sao Lưu Gia Thịnh có thể nhận lầm được.

"Ông đã nhìn thấy ảnh của cháu lúc cháu một tuổi." Lưu Gia Thịnh cười nói: "Còn cả ảnh lúc hai tuổi, ba tuổi và bốn tuổi, qua một tháng nữa, Niệm Huy đã được năm tuổi rồi, đến lúc đó cháu đến đây, ông sẽ tự tay chụp cho cháu một tấm được không? Lại chụp thêm một tấm ảnh chụp chung của hai ông cháu chúng ta nữa nhé."

"ỒI Ông có nhiều ảnh của cháu đến thế ạ?"

"Đúng vậy, mỗi một tấm ảnh của cháu ông đều có.' Lưu Gia Thịnh bước lên trước mấy bước, ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, dang tay ra lần nữa: "Cho ông ôm cháu một cái được không?”

Tiểu Hắc Đen hơi ngượng ngùng, xoa xoa cái mũi, giơ bàn tay nhỏ bé nhào vào lòng ông ấy, trong miệng còn nói: "Chỉ ôm một lát thôi đáy, cháu còn muốn đi xem xem nhà ông lớn bao nhiêu nữa."

"Được...' Lưu Gia Thịnh ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu bé, cổ họng nghẹn lại, gật đầu.

Bà Lưu nhìn thấy Triệu Khác, Tô Mai dẫn theo bọn trẻ xuống xe, lập tức vỗ võ vai chồng: "Thu lại một chút đi, hôm nay là ngày đại hỷ đấy."

Nói xong, nhanh chóng bước ra ngoài cổng nói: "Trên đường đi vẫn tốt chứ?"

"Vẫn ổn ạ." Tô Mai ôm Tiểu Du bước lên: "Mợ, cháu đã gọi điện thoại báo trước rồi mà, bọn cháu sẽ tìm một quán cơm, mời mấy nhà quen biết, làm hai mâm cỗ..."

"Vậy thì tốn biết bao nhiêu tiền chứ." Bà Lưu ôm lấy Tiểu Du, cắt ngang lời cô nói: "Trong nhà, gạo, mì, thịt cái gì cũng có, nhờ họ hàng giúp đỡ làm hai mâm cỗ, như vậy còn náo nhiệt, thực tế hơn so với quán cơm nhiều."

Tô Mai sững người, cô nhìn bà Lưu, nói đùa: "Ở đâu ra gạo với thịt chứ, không phải là mợ đi mua à, tốn tiền của cậu mợ thì không phải là tiền à?"

"So đo mấy thứ này làm gì." Bà Lưu dứt lời, ôm lấy Tiểu Du, quay đầu chào hỏi với Triệu Khác: "Đến rồi, mau vào nhà uống ly trà nóng làm ấm cơ thể đi. Không phải mợ đã bảo không phải mang gì tới à, sao còn mang nhiều như thế chứ?"

"Chỉ là một chút đặc sản vùng núi, không đáng bao nhiêu tiên, chúng cháu mang đến cho cậu mợ nếm thử.' Triệu Khác vỗ vai Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh: "Sao không chào ai thế hả?"

"Chào bà ạ.' Hai người đồng thanh chào.

Trước đây, Lâm Niệm Doanh đã đến nhà họ Lưu rồi, chỉ có điều lâu rồi không đến, hơn nữa tính cách của cậu bé hay ngượng ngùng, đối mặt với người nhà họ Lưu còn không được tự nhiên bằng Tiểu Hắc Đản nữa. "Ngoan, đi vào nhà nào." Bà Lưu đỡ Triệu Cẩn, hỏi hai đứa: "Có khát không? Có đói không?”

Hai đứa trẻ lắc đầu.

Triệu Khác xoay người đi dỡ lồng vịt trên trần xe xuống cùng Lưu Văn Hạo.

Tô Mai cũng bước tới giúp đỡ, Triệu Khác tiện tay đưa cho cô chiếc lông nhốt chim cút: "Em đi vào nhà đi, ở đây có anh và Văn Hạo rồi."

Lưu Văn Hạo là thư sinh yếu đuối, cởi mỗi cái lồng vịt mà cũng thở dồn dập, xách cái giỏ hải sản nhỏ nhất cũng mất hết sức, nhưng khi nghe vậy thì vẫn nghiêm túc gật đầu.

Tô Mai nhìn hai người cười nói: "Được rồi, hai người từ từ chuyển nhé."

Bên trong nhà họ Lưu đã khôi phục lại sự yên tĩnh, đang phát bao lì xì cho bọn trẻ.

"Là tiền à?" Tiểu Hắc Đản vỗ vỗ miệng túi của mình: "Cháu có tiền rồi, hôm qua dì Thái cho cháu đấy, rất nhiều."

Tô Mai nghĩ, dù sao hôm nay cũng đến rồi, ngoại trừ Tiểu Du, đám nhóc này đều muốn mua mấy đồ chúng thích, vì vậy không đứa nào bị tịch thu tiền cả.

"Không phải tiền." Lưu Gia Thịnh cười, mở ra giúp cậu bé, là một sợi dây chuyền màu đỏ có đeo ngọc quan âm: "Ông đeo cho cháu được không?"

Tiểu Hắc Đản sờ một chút, miếng ngọc bội màu xanh biếc, rất đẹp: "Được ạ."

Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh cũng mở bao lì xì của mình ra, bên trong cũng là dây chuyền ngọc quan âm, điểm khác nhau là của ngọc quan âm của Triệu Cẩn có màu vàng tươi, còn của Lâm Niệm Doanh là màu xanh biếc.
Bình Luận (0)
Comment