Chương 220: Vào thành phố (4)
Chương 220: Vào thành phố (4)Chương 220: Vào thành phố (4)
"Tiểu Mai." Triệu Khác vừa lấy bát đũa đi đến phòng bếp vừa nói: "Nhà chúng ta có muốn để lại một miếng thịt dê không?"
Nếu để lại thì anh sẽ lấy dao cắt ra, xoa muối, sau đó treo lên.
Tô Mai: "Hôm nay chắc chúng ta không về kịp đâu nhỉ?"
"Ừ”" Triệu Khác quay đầu lại nói: "Chiều mai mới trở về."
"Vậy thì không cần để lại đâu." Tô Mai đặt Tiểu Du xuống, nói với theo: "Trong nhà không có ai, thú hoang ở sau rừng ngửi được mùi tanh sẽ xông vào nhà ăn mất. Em cắt hai miếng đưa cho chị Thái và bác gái Vương."
"Để anh đưa đi cho." Triệu Khác để bát xuống: "Tiện thể gọi hai binh sĩ ở dưới núi đến đây giúp chúng ta đưa đồ đến cửa quân đội."
Bên này xe không vào được.
"Được." Tô Mai cầm dao, cắt cho mỗi nhà một miếng thịt đùi dê, sau đó lấy lá chuối bọc lại, buộc chặt bằng dây thừng rồi đưa cho Triệu Khác.
Triệu Khác đi đưa đồ, tiện thể gọi người, Tô Mai ở nhà cũng không rảnh rỗi, cô thu dọn phòng bếp, sau đó lập tức cầm lấy lồng trúc đi vào chuông vịt, bắt chín con vịt trời còn lại và mười con chim cút nhốt vào lồng.
"Dì Tô." Triệu Cẩn cầm giỏ đựng cua lên: "Nếu có thời rảnh thì chúng cháu có được đi hải đảo chơi không?"
"Có chứ." Tô Mai cột chặt lồng vịt đi ra ngoài, đặt lông nhốt chim cút trên mặt đất, thuận miệng nói: "Chờ đến khi chân cháu khỏi rồi, chúng ta mặc kệ ba cháu, đến đó ở hai ngày, thoải mái vui chơi."
"Chơi ở đâu thế?" Thái Giai Vi và Mạnh Tử Hành đẩy cửa đi vào nhà, cười nói: "Chơi trên núi à? Tôi cũng đi, tôi săn bắn rất giỏi đấy." Triệu Khác dẫn theo hai binh lính vội vàng trở về nhà, vừa nghe vậy thì trừng mắt nhìn Mạnh Tử Hành: "Anh cũng không quản người đi! Rừng núi ở nơi này không giống như rừng núi trước đây chúng ta tiêu diệt phiến loạn, những ngọn núi bên đó từ lâu đã có người sinh sống, nhưng núi bên này không giống thế, quân đội mới đóng quân được hơn một năm, ngay cả đội trinh sát của chúng ta cũng mới chỉ xâm nhập khoảng hai ba trăm dặm, thăm dò được chút tình huống."
"Cậu lo lắng cái gì chứ? Khoảng cách xa như vậy, vợ tôi vẫn đi được...' Mạnh Tử Hành liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Mai, xem thường nói: "Vợ cậu ấy à, đừng nói là hai ba trăm dặm, có khi hai mươi dặm cũng không đi nổi."
"Có lý!" Tô Mai giơ ngón tay cái với anh ta, quay đầu nói với Triệu Khác: "Anh nhìn xem, trung đoàn phó Mạnh rất có mắt nhìn, vừa liếc mắt đã biết em không thể đi sâu vào trong núi, anh đừng lo lắng linh tinh nữa."
"ỒI Anh ta... Triệu Khác hừ nhẹ một tiếng: "Cũng chỉ có đồng chí Thái mới không chê anh ta mắt mù."
"Triệu Khác!" Mạnh Tử Hành xắn tay áo lên: "Muốn đánh nhau à?”
Triệu Khác cầm hai giỏ thịt dê lên, đặt trước mặt anh ta, sau đó lại ném cho anh ta một chiếc đòn gánh: "Ai rảnh mà đánh nhau với anh, gánh đi đi, đưa đến cổng quân đội nhé."
Mạnh Tử Hành bị chặn họng, gánh giỏ lên, bước ra ngoài cửa.
Thái Giai Vi nhìn một vòng, muốn chọn giỏ măng khô và giỏ đựng tôm cua và ốc biển.
Triệu Khác vội vàng gọi binh lính vào, không để cô ấy chạm vào.
Một binh lính khác xách lồng nhốt vịt và chim cút lên.
Tô Mai khóa cửa, ôm Tiểu Du đi phía sau binh lính.
Trời vẫn còn hơi âm u, Triệu Khác không yên tâm để Lâm Niệm Doanh tự đi, anh đưa Tiểu Hắc Đản cho Thái Giai Vi, tự mình cõng con trai lớn, rồi lại bế Lâm Niệm Doanh lên.
Thái Giai Vi ôm Tiểu Hắc Đản đi ở phía sau, nhìn hai vợ chông ôm con người đi trước, người đi sau, mím môi nở nụ cười. Cô ấy chưa nhìn thấy vợ trước của Triệu Khác, nhưng chỉ nhìn anh và Tô Mai thôi cũng thấy hai người vô cùng xứng đôi. ...
Ngày hôm qua, sau khi Lưu Gia Thịnh nhận được điện thoại của Triệu Khác, lập tức vô cùng bận rộn, hết mượn phiếu lại mượn phiếu, mượn hết tất cả số phiếu còn lại của người thân bạn bè, lúc hơn ba giờ sáng, lập tức gọi người chở ông ấy ra cửa hợp tác xã cung tiêu chờ, mua thịt, mua lương thực, mua thức ăn.
Tổng kết lại một câu, có cái gì mua cái đó.
Mua xong mọi thứ, ông ấy lập tức sai con trai cả ra cổng thành đứng chờ.
Xe của Triệu Khác vừa tiến vào thành đã được Lưu Văn Hạo đón tiếp, dẫn đến nhà họ Lưu.
Anh ta định mời khách ăn cơm ở tiệm cơm, nhưng lần này thì không cần nữa, cậu Lưu đã chuẩn bị xong đâu đấy rồi.
So với Tiểu Du ngây ngô không biết cái gì, mong muốn được ăn, được chơi của Tiểu Hắc Đản rõ ràng hơn so với Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn rất nhiều.
Đi thăm người thân ở nhà cũ tức là sẽ được ăn ngon, vui chơi thỏa thích.
Lúc vừa mới ngồi lên xe, cậu bé vô cùng phấn khích.
Trên đường đi, ba đứa trẻ kia đều ngủ thiếp đi một lát, chỉ có một mình cậu bé tràn đầy hứng khởi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy người đến đón là Lưu Văn Hạo, miệng cậu bé chưa từng khép lại, hỏi nhà anh ta có rộng hay không, trước nhà là cái gì, sau nhà là cái gì, có trông hoa hay cây gì không, có nuôi gà vịt gì không...