[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 219 - Chương 219: Vào Thành Phố (3)

Chương 219: Vào thành phố (3) Chương 219: Vào thành phố (3)Chương 219: Vào thành phố (3)

Nhớ lại đoạn thời gian này, Triệu Khác không nhịn được mà bật cười: “Anh nghe xong, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, lập tức dựa theo những gì bọn họ nói, tính toán một lúc, kết quả là tính ra số lượng sơn tặc và vũ khí bọn chúng trang bị nhiêu hơn so với số lượng đám người kia nói rất nhiều, lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, cũng coi như là thích khoe khoang."

Triệu Khác ngượng ngùng đưa tay sờ mũi, tiếp tục nói: "Anh tiến lên chào hỏi, sau đó lập tức ngồi xuống trước mặt họ, lên tiếng sửa lại... Em có biết không, lúc đó Mạnh Tử Hành ngốc luôn, trực tiếp mắng anh là tên điên ở đâu xông ra thết"

Trong quán cơm, người đến người đi, người ta thảo luận chuyện bí mật, chắc chắn đã đè giọng xuống rồi, không ngờ anh lại nghe được toàn bộ, còn tiến lên gây chuyện với người ta. Tô Mai tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó mà đổ mồ hôi lạnh thay Mạnh Tử Hành: "Anh ta không cầm súng chĩa vào anh là may lắm rồi."

Trong trấn nhỏ phía dưới sơn trại chắc chắn có tai mắt của bọn sơn tặc, một câu nói này của anh đã khiến đám người Mạnh Tử Hành bị bại lộ.

"Anh ta còn chưa kịp chĩa súng vào anh, bọn anh đã bị bọn sơn tặc cầm súng đuổi theo rồi." Triệu Khác cười nói: "Vì muốn lấy công chuộc tội, anh không đến chỗ quân đội mà thầy giáo đề cử, quyết định trở thành binh lính dưới tay Mạnh Tử Hành, trở thành một lính trinh sát.......

"Cốc cốc..." Tô Mai bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh đen kịt, khoác áo lên người, Triệu Khác ở trong gian chính đã thắp đèn lên.

"Quên không nói với em." Nhìn thấy Tô Mai mở cửa bước ra ngoài, Triệu Khác nói: "Anh sợ giết dê tối hôm qua thì thịt sẽ không còn tươi nữa nên đã bảo đồng chí Trương Hạ Sơn sáng nay đến giết."

Tô Mai liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới có bốn giờ bốn mươi mốt phút. "Sớm như vậy sao."

Triệu Khác cũng liếc mắt nhìn đồng hồ: "Đúng là hơi sớm thật, e rằng cả đêm vừa rồi đồng chí Trương không ngủ. Em quay vào phòng ngủ thêm một lát đi, năm giờ rưỡi anh sẽ gọi em dậy."

"Không được.' Tô Mai lắc đầu: "Em đi làm chút đồ ăn, ăn xong chúng ta xuất phát sớm một chút."

Triệu Khác thấy tinh thân của cô khá tốt, cũng không mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt ra, vì vậy lập tức gật đầu, vội vàng mở cửa đi ra ngoài mở cổng.

Tô Mai quay về phòng lấy áo khoác mặc vào, cầm lược lên chải đầu, nhanh chóng cuốn mái tóc lên.

Triệu Khác để một binh lính dẫn đường, dẫn đầu là người đàn ông đeo giỏ và một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tay cầm đèn dầu, trên lưng đeo một chiếc giỏ trúc đi vào trong sân.

"Tiểu Mai." Triệu Khác lên tiếng giới thiệu: "Đây là đồng chí Trương Hạ Sơn, đây là con trai lớn của anh ta, Hướng Thần."

"Vợ tôi, Tô Mai."

"Chào buổi sáng." Tô Mai lên tiếng chào hỏi Trương Hạ Sơn, rồi cười với cậu bé: "Lạnh cóng rồi đúng không, mau vào phòng đi, tôi đi lấy cho hai người hai cốc trà nóng, uống để làm ấm cơ thể."

Nói xong, cô quay người đi vào phòng bếp, cắt gừng thành từng lát mỏng, chia đều vào trong hai cốc sứ trắng, cho thêm một chút đường đỏ, cầm phích nước nóng lên, rót vào, sau đó bưng hai cốc gừng đường đỏ ra ngoài: "Nào, uống trà đi."

Trương Hạ Sơn cũng không khách sáo, nhận lấy nói cảm ơn, đưa một cốc cho con trai trước, sau đó mới bưng lên, vừa thổi vừa uống.

Tô Mai đeo tạp dề lên, xoa xoa tay: "Tôi đi nấu cơm, đồng chí Trương ăn cơm xong rồi hãy đi." "Đồng chí Tô không cần làm đâu." Trương Hạ Sơn vội vàng xua tay ngăn lại: "Chúng tôi đi vào trấn cùng đội bán cá đấy, bọn họ vẫn đang đợi chúng tôi ở cửa núi, không thể để bọn họ chờ lâu được, chúng tôi phải đi luôn."

Nói xong, anh ta lập tức để bát xuống, quay người dẫn con trai ra khỏi gian nhà chính.

"Vội đến thế à..." Tô Mai nhìn về phía Triệu Khác.

Triệu Khác cất bước đuổi kịp: "Anh đi tiễn bọn họ."

"Dì Tô." Trương Hướng Thần chỉ vào hai giỏ trúc nhỏ bên cạnh giỏ trúc lớn: "Cháu nghe chú giao hàng nói, dì thích ăn tôm hùm, cua nhỏ và ốc biển, ngày hôm qua, cháu và em trai đi biển nhặt được một giỏ, dì ăn trước đi, khi nào rảnh cháu lại mang đến cho dì nữa."

Cậu bé ngừng lại một chút rồi nói tiếp: 'Cám ơn dì đã bệnh giày cỏ cho chúng cháu, còn cho chúng cháu cả sữa bột và kẹo nữa."

Nói xong, cậu bé xấu hổ xách đèn dầu chạy đi.

Tô Mai giật mình, cô đi đến chỗ giỏ trúc, xốc miếng rong biển đang che ở trên lên, một giỏ trúc đầy, từng con cũng khá to.

Trong lòng Tô Mai cảm thấy ấm áp, môi cong lên nở nụ cười.

Hai giỏ trúc khác thì đựng thịt dê, đầu dê, nội tạng và bốn chân dê đã được rửa sạch sẽ.

Cô cầm chậu đựng mười lăm con tôm hùm, mười lăm con cua, sau khi làm thịt, rửa sạch, cho một nửa vào hấp, một nửa nấu nồi cháo hải sản.

Hải sản tươi ngon ăn vào trong miệng chỉ có một cảm giác thật tươi.
Bình Luận (0)
Comment