Chương 218: Vào thành phố (2)
Chương 218: Vào thành phố (2)Chương 218: Vào thành phố (2)
Lâm Niệm Doanh nhìn nụ cười trên mặt Thái Giai Vi, dáng vẻ hiên hòa, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cậu bé mở vòi nước trong sân ra, rửa tay, đi lên câm lấy hai quả sơn trà, nói tiếng cảm ơn, sau đó đi đến trước mặt Triệu Cẩn, đưa cho cậu bé một quả: "Hình như hiệu trưởng Thái không nghiêm khắc lắm đâu."
Triệu Cẩn nhận lấy quả sơn trà, nhìn về phía Thái Giai Vi mấy lần: "Đó là vì bây giờ vẫn chưa khai giảng, ở đây cũng không phải là trường học."
Lâm Niệm Doanh: "..."
Tô Mai vứt cỏ xong, vừa muốn bước lên lấy con thỏ đang giãy giụa trong ngực Tiểu Hắc Đản, Mạnh Tử Hành đã đi trước một bước, bắt lấy cổ con thỏ, lấy cỏ trói lại.
"Lâm Niệm Huy." Mạnh Tử Hành trói chặt con thỏ, ném xuống đất, xoa đầu cậu bé hỏi: "Chú có gọi sai không?”
Tiểu Hắc Đản ngẩng đầu nhìn, đôi mắt dừng lại ở vết sẹo giữa lông mày anh ta một lát, gật đầu nói: "Mẹ cháu nói cho chú rồi à?"
"Chú Triệu của cháu nói đó." Mạnh Tử Hành dắt tay Tiểu Hắc Đản, mở vòi nước ra rửa tay giúp cậu bé, đưa cho cậu bé một lon nước: "Còn khen cháu là một tiểu nam tử hán, rất dũng cảm. Nhưng cháu vẫn không nên bắt thỏ, bây giờ cháu còn quá nhỏ, sức của con thỏ lại rất lớn, không cẩn thận nó sẽ cào lên mặt cháu đấy."
Mạnh Tử Hành cúi người, chỉ vào vết sẹo ở giữa hai hàng lông mày của mình: "Giống như chú vậy, sẽ rất xấu đó."
Tiểu Hắc Đản đưa tay lên sờ: "Có đau không ạ?"
"Đau! Rất đau!" Mạnh Tử Hành giả vờ kêu to lên: "Chú bị chảy rất nhiều máu đấy."
"Anh Mạnh!" Sợ anh ta làm bọn trẻ sợ, Thái Giai Vi trừng mắt cảnh cáo anh ta, sau đó vẫy tay với Tiểu Hắc Đản: "Niệm Huy, đến đây ăn quả sơn trà nào."
Để mấy đứa trẻ ngồi ăn uống, mấy người lớn lập tức bận rộn công việc.
Căn nhà này và căn nhà của Tô Mai giống nhau, đều được xây dựng trong đợt thứ hai, trong phòng đã khô ráo rồi, chỉ có điều do không có ai ở đây, bên trong mới bị đám thỏ coi thành hang của mình.
Sau khi mọi người quét dọn xong, lập tức lấp các lỗ đi, để lại một lỗ thông gió, sau đó mang đồ dùng trong nhà lên, trải chăn đệm trong phòng ngủ, ban đêm có thể ngủ ở đây được rồi.
Còn về tường bao quanh sân, phòng bếp, ... thì không thể xây xong trong một ngày được.
Việc quan trọng trước mắt là cần phải xây dựng một nhà vệ sinh và một phòng tắm.
Mạnh Tử Hành, Vương Chí Hồng leo lên núi chặt trúc, dây leo, lá chuối tây, sau khi nhổ hết cỏ trong sân thì lập tức dựng nhà.
Ở đây đều là đám quân nhân có năng lực sinh tồn rất mạnh, đợi đến khi mặt trời xuống núi, Triệu Khác tan tâm trở về, hai người không chỉ dựng xong nhà vệ sinh, nhà tắm mà còn dựng luôn cả một phòng bếp nhỏ.
Tô Mai mang bếp lò, nồi, bát và những thứ linh tinh khác ra, mang sang cho bọn họ một bộ, ngoài ra than tổ ong cũng mang sang nửa giỏ, một chút lương thực, một chai măng chua, một miếng thịt khô và nửa cân mỡ lợn.
Thái Giai Vi muốn trả tiền nhưng Tô Mai không lấy.
Thế là Thái Giai Vi lại đưa bao lì xì cho một đứa trẻ, nói là quà gặp mặt.
Tô Mai mở bao lì xì của Tiểu Du ra nhìn, bên trong có mười tờ tiên giấy một tệ.
"Có phải là nhiều quá không?" Tô Mai thấp giọng hỏi Triệu Khác.
Triệu Khác an ủi vỗ tay cô: "Không sao, thời gian còn dài mà." Buổi tối, Tô Mai nấu một nồi cháo, luộc rau dại, dán bánh bột ngô, trộn sợi rong biển, cắt trứng vịt biển, còn chiên thêm hai đĩa chim cút cho các ông uống rượu.
Sau khi tiễn hai vợ chồng và Vương Hồng Chí đi, Tô Mai để Triệu Khác dọn lại phòng bếp, lại bắt đầu bận rộn, ngày mai cô muốn đi vào thành phố, Triệu Khác đã mượn được xe rồi, là xe Jeep GAZ-69 năm chỗ nhập khẩu từ Liên Xô.
Thùng xe có hạn, cô muốn mang vịt trời và đám chim cút sống còn lại đi cho mọi người nếm thử, vì vậy đành phải để trên nóc xe.
Tô Mai quấn vải lên mười ngón tay của mình, lấy dao chẻ trúc, tốc độ nhanh chóng, nhờ có sự hướng dẫn của sĩ quan hậu cần, mặc dù cô không làm ra được lạt trúc tinh xảo, nhưng làm cái lồng trúc dài, thô sơ thì cũng không khó lắm.
Triệu Khác thu dọn phòng bếp, tắm rửa cho bọn trẻ xong, anh cầm lấy lạt trúc, ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu bện lồng trúc nhốt chim cút.
Tô Mai nghiêng đầu nhìn, anh bện lồng khá đẹp, cô ngạc nhiên nói: "Trung đoàn phó Triệu còn biết làm cái này?"
"Lúc tiêu diệt quân phiến loạn, anh đã học được từ người đồng hương trong thôn đấy."
Nhắc đến chuyện tiêu diệt quân phiến loạn, Triệu Khác không nhịn được lại nói vê những gì mà anh và Mạnh Tử Hành đã trải qua: "Lúc đó, anh mới từ Liên Xô trở về, cầm lấy thư đề cử của thầy giáo đi báo danh vào quân đội Tây Nam, lúc ăn cơm ở một trấn nhỏ cách núi Lạc Phượng không xa, anh nghe thấy bàn bên cạnh nói cái gì mà tuyến đường, sơn tặc, số người, vũ khí."