Chương 217: Vào thành phố (1)
Chương 217: Vào thành phố (1)Chương 217: Vào thành phố (1)
Điều này khiến sĩ quan hậu cần và viện trưởng muốn đi tìm bộ trưởng Diệp, yêu cầu cần phải đặt ra quy định cho vợ của các chiến sĩ.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Khác phải đi làm, anh gọi lính cần vụ Vương Hồng Chí đến, giúp vợ chồng Mạnh Tử Hành làm đơn xin cấp nhà ở, tiến hành thủ tục nhập cư.
Vương Hồng Chí dẫn vợ chồng Mạnh Tử Hành đến khu vực hậu cần.
Bởi vì hai người có quan hệ với Triệu Khác, Tô Mai cũng không thể phủi tay mặc kệ, cô không dẫn Đại Bàn lên núi nữa mà đi đến nhà ăn, đón bọn trẻ về giúp đỡ.
Sợ mấy đứa nhỏ nhìn thấy Thái Giai Vi bị mất một tay sẽ sợ hãi, lời nói của trẻ con sẽ làm tổn thương người khác, trên đường đi, Tô Mai đã cẩn thận giải thích cho bọn trẻ.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản níu lấy vạt áo của Tô Mai, ngẩng đầu ngoan ngoãn hỏi: "Dì ấy là đại anh hùng đúng không mẹ?”
"Ừ, là đại anh hùng! Cũng là hiệu trưởng của các con."
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh liếc nhau, Triệu Cẩn hỏi: "Dì Tô, dì ấy có nghiêm khắc không ạ?"
"Chuyện này..." Tô Mai liếc mắt nhìn bọn trẻ, cười nói: "Dì cũng không biết."
"Chẳng phải dì đã nói chuyện với dì ấy à?" Triệu Cẩn hỏi với giọng khó hiểu.
"Dì và dì ấy là người ngang vai ngang vế, tất nhiên lúc ở với nhau sẽ cảm thấy thoải mái." Tô Mai cười nói: "Về sau các cháu chính là học sinh của dì ấy, dì ấy cư xử với các cháu thế nào dì cũng không biết."
Nửa đoạn đường còn lại, ngoại trừ Tiểu Du còn ngây ngô, Tiểu Hắc Đản vô tư thì trên mặt Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đều hiện lên vẻ căng thẳng. Tô Mai cười cười, làm gì có ai chưa từng trải qua cảm giác này chứ!
Căn nhà hiện tại mà hai vợ chồng bọn họ ở ít hơn căn nhà của Tô Mai một phòng, chỉ có ba phòng, hai người chưa có con, ở vậy cũng khá tốt, về mặt nguyên tắc cũng không có vấn đề gì.
Mẹ mấy đứa nhỏ đã đến nhưng bọn trẻ vẫn chưa trở về.
Tô Mai để Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản nhổ cỏ ngoài vườn giúp mình, thuận tiện dạy cho bọn trẻ biết các loài cỏ cần phải nhổ.
Nếu nghiên cứu tỉ mỉ thì hình như không có loài thực vật nào không có giá trị, không có tác dụng.
Chân Triệu Cẩn bất tiện, Tô Mai cũng không để cậu bé làm việc, đặt một chiếc ghế ở bên cạnh để cậu bé ngồi ném đồ chơi đi cho Tiểu Du đi nhặt.
Cậu bé vui vẻ chạy đi nhặt, đưa cho anh trai, Triệu Cẩn lại ném ra ngoài, cậu bé lại vui vẻ chạy đi nhặt, cũng không cảm thấy buồn chán.
Nhưng rất nhanh sau đó, lực chú ý của cậu bé đã bị thứ khác thu hút, ví dụ như bông hoa nhỏ xinh đẹp, hoặc một con châu chấu, con dế mèn, con ốc sên trong bụi cỏ.
Cậu bé cầm bông hoa nghịch một lát, sau đó lại đuổi theo đám châu chấu kia.
Sân nhà rát lớn, những loài động vật như rắn đã bị Tô Mai dùng tinh thần lực đuổi
Đi từ lâu, vì vậy cũng không sợ cậu bé chạy đi khắp nơi.
Ba người làm xong thủ tục nhập cư, nhận chìa khóa, thuê một chiếc giường và một bộ bàn ghế, xách hành lý trở về.
Mẹ con ba người đã nhổ được một đám cỏ lớn, những loại có thể ăn được như cây tê thái, rau sam, bồ công anh, ... được nhặt riêng ra, chất thành ba đống nhỏ.
Thái Giai Vi thấy thế thì cười nói: "Tối nay có thể ăn rau luộc rồi." "Đúng thế" Tô Mai đứng dậy, ôm đống cỏ dại ném ra bên ngoài: "Trong nhà có tỏi, dầu vừng, tối nay luộc rau thì cho thêm mấy giọt dầu vừng, làm thêm nước chấm tỏi, mùi vị chắc chắn rất ngon."
"Nghe cô nói như vậy..." Thái Giai Vi lấy chìa khóa ra mở cửa: "Tôi sắp chảy nước miếng rồi."
Vừa mở cửa ra, trong phòng có hai con thỏ lông xám và mấy con chuột xông ra ngoài, Thái Giai Vi sửng sốt một lát, quay đầu hét lên với Mạnh Tử Hành: "Mau bắt lấy nó đi!"
Tô Mai vô thức giơ chân lên đá một cục đất, đánh ngã một con thỏ lông xám, một con khác chui qua gầm ghế Triệu Cẩn đang ngồi, nháy mắt đã chui vào trong bụi cỏ, biến mất không thấy đâu nữa.
Tiểu Hắc Đản vỗ tay hoan hô, bước lên cầm lấy hai chiếc tai thỏ nhấc con thỏ lên.
"A, a." Tiểu Du ngạc nhiên, hai mắt mở to, nháy mắt đã buông con ốc sên trong tay ra, lảo đảo đi đến bên người Tiểu Hắc Đản, lôi kéo chân thỏ nói: "Thỏ, thỏ..."
Con thỏ giãy giụa, chiếc chân còn lại của nó suýt chút nữa đã quệt vào trán cậu bé.
Thái Giai Vi bước lên phía trước, túm lấy cổ áo cậu bé nhấc sang một bên.
"Cháu là Tiểu Du đúng không." Lúc ăn cơm, Triệu Khác và Tô Mai đã kể về bốn đứa trẻ trong nhà với hai vợ chồng bọn họ, vừa rồi, hai người bọn họ cũng biết thêm một số chuyện về cuộc hôn nhân của hai người, vui vẻ nhìn mấy đứa trẻ, vừa đoán đã biết rõ từng đứa: "Dì lấy kẹo cho cháu ăn nhé?"
Nói xong, Thái Giai Vi nắm tay cậu bé đi đến bên cạnh vali, mở ra, lấy kẹo sữa, quả sơn trà ra rồi lại bảo Mạnh Tử Hành lấy hai hộp hoa quả ra, mời mẹ mấy đứa trẻ và Vương Hồng Chí ăn.