Chương 228: Tình cảm (2)
Chương 228: Tình cảm (2)Chương 228: Tình cảm (2)
"Nói bậy cái gì thế!" Bà Lưu trợn mắt nhìn cô, kéo tay cô vỗ vỗ danh sách và một xấp tiền dày cộp trong tay bà ấy: "Người ta đến đây, có phải là để xem mặt mũi của cậu mợ không hả? Họ tặng quà, là tặng cho cậu mợ hay sao? Phần lễ lộc, tiên mừng này mai sau không phải các cháu phải trả hay sao? Chẳng lẽ cháu còn muốn kêu mợ giúp cháu trả à?"
"tiểu Mai." Lưu Gia Thịnh bước vào từ ngoài phòng với Triệu Khác: "Nghe lời mợ của cháu, nhận lấy đi. Những người trong danh sách quà biếu không chỉ phải qua lại trong mấy dịp tết, mà sau này còn có đám cưới, đám tang báo cho các cháu, thì các cháu cũng phải đến!"
Tự dưng có thêm nhiều thân thích ghê!
Tô Mai ngước nhìn Triệu Khác.
Triệu Khác gật đầu với cô.
Tô Mai cầm danh sách quà biếu và số tiên mừng, lướt nhìn tổng thể, trong đầu nhanh chóng đối chiếu từng người trong danh sách với thành viên nhà họ Lưu mà cô gặp hôm nay, sau đó đưa cho Triệu Khác.
Triệu Khác không hỏi tiền mừng, chỉ cầm danh sách quà biếu đọc một lượt, rồi trả lại cho cô: "Cất đi."
"Thời gian không còn sớm." bà Lưu liếc nhìn đồng hồ trên tường và hỏi mọi người: "Muốn ăn gì, mợ sẽ làm."
"Nấu chút cháo đi." Lưu Gia Thịnh đáp.
Tô Mai cất danh sách quà biếu và tiền mừng, đứng dậy và nói:
"Để cháu nấu nhé. Mấy con ốc mà cháu đem đến hồi sáng còn chưa động tới. Nước dùng và dầu gà mà đầu bếp hầm hồi trưa đun còn dư, vừa đủ nấu bữa ốc luộc với cháo gạo kê, trộn ít rong biển, măng chua, rồi sắp một đĩa trứng hải âu, thế nào ạ?”.
"Được đấy.' bà Lưu cười nói: "có mặn có lạt có cháo, nghe thôi đã cảm thấy dễ chịu."
Lưu Gia Thịnh nghe mà chỉ muốn trừng mắt nhìn Triệu Khác: "tiểu Mai nhà chúng tôi chưa bao giờ nấu nướng ở dưới quê."
Bà Lưu giơ tay vỗ chồng: "Ông cũng nói là ở quê, ở quê đông Tô Mai cô dì chú bác lúc nhúc, ai mà chả giúp một tay. Ở đây còn vậy được à? Con bé không làm, Triệu Khác lại bận bịu, mấy đứa nhỏ ăn không khí à?"
"Tuy nhiên." bà Lưu quay đầu lại và bảo với Triệu Khác: "tiểu Mai nhà chúng ta đi theo cháu đúng là khổ thật, mợ cũng không yêu cầu điều gì khác, cháu hơn con bé vài tuổi, kinh nghiệm và mắt nhìn đều hơn nó. Gặp chuyện đừng nóng nảy với nó, mà chỉ bảo che chở nhiều chút, trong cuộc sống thông cảm hơn, giúp được được ít việc nhà thì cứ góp một tay, đừng ngại mà phiền..."
Triệu Khác không phản bác, bà Lưu dặn một câu, anh gật một câu, cuối cùng nói với hai ông bà: "Cậu, mợ, hai người an tâm, Tiểu Mai là người mà cháu muốn cùng chung sống cả đời..."
Hai bên tai Tô Mai nóng ran, bước nhanh ra ngoài: "Cháu đi nấu cơm."
Bà Lưu vui vẻ cười "hì hì" rồi nói với Lưu Gia Thịnh: "Tiểu Mai nhà ta xấu hổ rồi."
Lưu Gia Thịnh nhìn Triệu Khác "hừ" một tiếng: "Lời ngon tiếng ngọt!"
Triệu Khác bật cười, đứng dậy nói: "Hai người ngồi đây nghỉ ngơi, cháu đi phụ Tiểu Mai."
Bà Lưu mỉm cười xua tay: "Đi đi."
Khi Triệu Khác quay người đi ra ngoài, bà Lưu đã vươn tay qua bàn bên, nắm tay chồng đang để trên bàn: "Đừng lo lắng, ông xem Triệu Khác đối xử với Tiểu Mễ chẳng phải rất tốt hay sao, cũng không phải không có tình cảm."
Lưu Gia Thịnh nắm tay vợ, tâm trạng sa sút bảo: "Tôi sợ tiểu Mai sẽ không ra ngoài được... Bà không thấy, trưa đã khóc rồi."
Bà Lưu im lặng: "Tình cảm là phải vun đắp mới có. Đến tối để hai đứa ở trong sân nhỏ xem. Thường ngày ở nhà bốn đứa nhỏ cứ quấn lấy, sợ hai đứa không có nhiều cơ hội riêng bên nhau."
"Được không đấy?" Lưu Gia Thịnh hỏi: "Tô Mai tính nết ương bướng, tôi sợ động đến tâm lý đảo ngược của nó..."
"Thì thử." Bà Lưu vỗ tay trấn an chồng: "Không phải ông nói, anh cả, chị cả nhà họ Tô sắp đến rồi sao? Hai người họ qua đây, thấy tiểu Mai với Triệu Khác tôn trọng lẫn nhau, còn không đau lòng đến chết à."
"Nhưng mà..." Lưu Gia Thịnh khó chịu nói: "Tính ra Kiến Nghiệp chỉ mới ra đi được hai tháng."
Bà Lưu nghẹn ngào: "Vậy ông muốn tiểu Mai giữ cho cháu trai ông đến bao giờ?"
"Ít nhất cũng phải ba tháng."
"Lưu Gia Thịnh! Lưu Gia Thịnh!" Bà Liu chỉ vào chồng: "Tại sao tôi có chút không nhìn rõ ông chứ? Lúc hai đứa đăng kí kết hôn, ông không cản. Hôm nay còn tích cực gom góp tổ chức tiệc cưới cho tụi nó, bây giờ lại muốn Tô Mai giữ cho Kiến Nghiệp ba tháng, ông... làm thế muốn ra là ra hả?"
"Tôi chỉ tự dưng." Lưu Gia Thịnh vuốt mặt, trâm giọng nói: "Trong lòng có chút không thoải mái..."
Bà Lưu khẽ thở dài, nắm chặt tay ông: "Lát nữa tôi sẽ đổi sân cho tụi nó."
Lưu Gia Thịnh dừng một lúc, sau đó lắc đầu: "Thôi, cứ vậy đi. Để tiểu Mai sớm quen với sự có mặt của Triệu Khác cũng tốt. Khi anh Tô với chị Tô đến, nhìn thấy con bé sống tốt, lòng cũng thấy dễ chịu hơn."
Trong căn bếp cách đó hơn 20 mét, cả hai bối rối lắng nghe. Lúc này, Tô Mai muốn đóng hết ngũ quan của mình. Lỗ tai thính đến thế làm gì chứt