Chương 229: Kết nối cảm tình (1)
Chương 229: Kết nối cảm tình (1)Chương 229: Kết nối cảm tình (1)
Triệu Khác giơ tay nhéo chóp tai đỏ bừng của cô: "Tai nhọn đó."
Anh được huấn luyện chuyên nghiệp nên nghe được xa đến vậy, không ngờ thính giác của tiểu Mai nhạy thế.
Tô Mai đảo mắt với anh, đẩy người ra xa chút, ném cho anh ta ba con ốc: "Đập đi"
Nội dung cuộc nói chuyện giữa hai ông bà có liên quan đến Lâm Kiến Nghiệp, thật lòng mà nói, Triệu Khác cũng không biết nên mở miệng thế nào để tiếp vấn đề này, đành phải tránh né chủ đề nhạy cảm này theo cô ấy, anh lấy chày đập bể vỏ ốc, lễ thịt ra đem rửa sắp lên đĩa.
“Còn làm gì nữa, giao cho anh.”
Tô Mai rắc hạt kê cho vào nồi, châm lửa, vừa ngồi đun nước dùng vừa nói: - Châm bếp than lên, lát nữa em sẽ làm món ốc nướng than.
Muốn làm ốc nướng than ngon, dù ông chủ không thể, vì không nhìn thấy bên trong, nhưng việc nướng ốc đều dựa cả vào kinh nghiệm.
Tô Mai không có kinh nghiệm, nhưng cô ấy có tỉnh thần lực và dị năng hệ lửa.
Mùi tươi sạch của biển quyện với vị ngọt gia vị, ngay khi hơi nóng tỏa ra, một vài đứa bé ngồi xem TV bên cạnh lập tức chạy đến.
Tô Mai nướng chín một con, đập mở vỏ, cắt thành từng lát mỏng xếp lên đĩa, đưa đũa cho mấy đứa nhỏ: 'Ăn thử đi."
Ốc luộc cũng ngon, thịt ốc được cắt thành từng khoanh dày, cho vào trong nồi nước dùng để sôi già, rồi vớt ra nhúng vào dầu gà nóng hổi giữ ẩm, ăn vào có vị thơm ngon vừa miệng, giòn dai ngọt thanh, nhai rất đã.
Đến giờ ăn cơm rồi mà Tiểu Hắc Đản vẫn chưa về. Lưu Văn Hạo dẫn theo con trai mình ra ngoài tìm một lượt, quay về nói rằng buổi chiều đám nhóc kia dẫn cậu bé đi rạp chiếu phim, buổi tối lại dẫn tới nhà hàng Tây Khởi Sĩ Lâm.
Bà Lưu cười nói: "Thằng bé cũng hòa nhập nhanh đấy, đám Minh Trạch mọi ngày rất cao ngạo, chướng mắt hết cái này đến cái nọ, không ngờ lại coi trọng Niệm Huy nhà chúng ta.'
"Ba." Triệu Cẩn khẽ chạm vào cánh tay của Triệu Khác, nói: 'Ngày mai ba cũng dẫn chúng con đi xem phim, ăn cơm tây nhé."
Triệu Khác liếc mắt nhìn Tô Mai đang bón cơm cho Tiểu Du, hỏi Lưu Văn Hạo: "Dạo này có phim gì hay không?”
Lưu Văn Hạo đáp: "Có phim [Cô gái Thượng Hải] và [Chuyện chiếc khăn quàng khăn đỏ] mới chiếu. Anh có thể đưa Tiểu Mai và bọn trẻ đi xem thử."
Tô Mai vẫn chưa từng xem phim điện ảnh của thời này, nghe thế thì hứng thú hỏi lại: "Thời gian chiếu như thế nào?"
Lưu Văn Hạo trả lời: "Hai rưỡi chiều chiếu phim 'Cô gái Thượng Hải, năm giờ chiếu 'Chuyện chiếc khăn quàng đỏ, buổi sáng chiếu lại phim cũ 'Ngọn núi trầm lặng' và "Trạm gác ngầm Hoa Thành..."
Bà Lưu nghe thấy vậy liên giục: "Vất vả lắm mới tới được một chuyến, ngày mai Triệu Khác đưa Tiểu Mai và bọn trẻ ra ngoài dạo một vòng đi. Sắp tới mùa hè rồi, tới trung tâm thương mại mua hai bộ váy liền cho con bé. Tóc của Tiểu Mai dài quá rồi, dẫn con bé đi tiệm cắt tóc sửa lại một chút, theo mợ thấy thì tốt nhất nên làm tóc xoăn..."
Tô Mai vội vã lắc đầu: "Cắt ngắn một chút cũng được, uốn tóc thì thôi ạ."
Qua hai năm nữa, hẳn là tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng.
Ánh mắt của Triệu Khác rơi xuống mái tóc xinh đẹp của Tô Mai, bím tóc đen vừa dài lại vừa sáng bóng, đầu ngón tay của anh vô thức vân vê vào nhau, nói: "Buổi chiều cậu nói với tôi rằng ba mẹ sắp tới, tôi nghĩ em cứ tạm giữ nguyên như thế đã, dù sao cũng nuôi lâu như vậy rồi, bỗng dưng em cắt tóc, họ tới đây nhìn thấy e rằng sẽ cảm thấy không quen."
Thìa canh trong tay Tô Mai chạm vào thành bát đánh "cách" một cái. Lúc nấu cơm, cậu mợ cũng nhắc tới chuyện này ở nhà chính, nhưng khi đó cô bận chú tâm vào chuyện mợ sắp xếp chỗ ở cho cô với Triệu Khác vào buổi tối, vì vậy không chú ý tới điều này.
Vừa nghĩ tới ba mẹ của nguyên chủ sắp đến, tâm trạng hào hứng của Tô Mai vụt tắt, lòng tru nặng, đồ ăn trước mặt cũng bỗng chốc chẳng còn mùi vị gì.
Tô Mai buông thìa xuống, bực bội cầm lấy khăn lau vết cháo vương vãi trên bàn.
"Sao vậy?" Triệu Khác nhạy bén cảm nhận được cảm xúc khác thường của cô, nghĩ lại những câu lúc nãy, liền đoán hỏi: 'Em muốn cắt tóc hả?"
Ngừng một lúc, anh lại nói tiếp: "Vậy thì cắt đi, lúc ba mẹ tới tôi sẽ giải thích với họ."
Trong lòng Tô Mai có tâm sự nhưng lại không biết giải quyết chuyện này như thế nào, còn sợ anh phát hiện ra điều gì đó nên vô thức né tránh anh. Cô dúi Tiểu Du vào lòng anh, cầm lấy khăn, đẩy ghế ra rồi nói: 'Khăn bị bẩn rồi, tôi mang đi giặt"
Bà Lưu biết Lâm Kiến Nghiệp thích hai bím tóc dài của Tô Mai nhất, thở dài một tiếng, bà nói với Triệu Khác: "Tiểu Mai muốn cắt tóc thì cứ để con bé cắt đi."
Cắt tóc dứt tình cũng tốt.
Triệu Khác suy tư một lúc, dường như không hẳn là vì chuyện cắt tóc, còn liên quan đến việc anh nói rằng ba mẹ sắp tới: "Mợ, mợ ôm Tiểu Du hộ cháu một lúc, cháu đi xem thử."