Chương 230: Kết nối cảm tình (2)
Chương 230: Kết nối cảm tình (2)Chương 230: Kết nối cảm tình (2)
Bà Lưu bế lấy Tiểu Du, lo lắng dặn dò: "Có gì thì từ từ nói."
"Vâng ạ." Triệu Khác đáp, bước nhanh ra khỏi phòng ăn.
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh liếc mắt nhìn nhau, có một chút lo lắng.
Bà Lưu gọi hai cậu bé tới và nói: "Lại đây ăn thôi nào, món ốc nướng than hoa này vô cùng ngon, còn cả trứng muối, lòng đỏ bùi bùi thơm cực kỳ đây!"
Lưu Gia Thịnh cầm đũa lên, lặng lẽ gắp cho hai đứa trẻ mỗi người một gắp thịt ốc, rồi lại thêm lòng đỏ trứng vào bát cháo của chúng.
Lưu Văn Hạo vội dùng cùi trỏ khẽ chọc chọc con trai, Lưu Trọng Mân nuốt hết thức ăn trong miệng, bắt đầu kể cho hai ông bà về cuốn truyện tranh dài kỳ "Tam quốc diễn nghĩa' mà cậu bé đọc lúc chiều.
Triệu Khác vừa bước ra phòng ăn thì thấy Tô Mai đang thất thân đứng giặt khăn ở bồn rửa tay trước cửa phòng bếp.
"Tiểu Mai". Triệu Khác tiến lại gần: "Em đang lo lắng chuyện ba mẹ tới đây sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân của chúng ta à?"
Buổi chiều, chú Lưu đã kể cho anh nghe về tình cảm của cha mẹ vợ với Lâm Kiến Nghiệp, cũng nói tới thái độ của cha vợ về cuộc hôn nhân của họ. Thực ra ngẫm lại thì anh cũng có thể hiểu được, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh sẽ thỏa hiệp.
Tô Mai nghe ra chuyện anh hỏi không phải là điều cô đang bận lòng, tâm trạng lo lắng cũng từ từ lắng xuống: "Dù sao cũng kết hôn rồi...'. Triệu Khác tiến lên phía trước tắt vòi nước, cầm lấy chiếc khăn lạnh lẽo ở trong tay cô vắt hết nước rồi phơi lên chiếc dây bên cạnh. Anh lấy một chiếc khăn tay khác trong túi ra, cầm lấy tay cô rồi lau sạch vệt nước dính trên đó.
Tô Mai mất tự nhiên muốn rút tay ra. "Đừng cử động!" Triệu Khác nắm cổ tay của cô, cúi đầu nhìn cô và nói: "Tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn cả Lâm Kiến Nghiệp, dùng hành động thực tế để thuyết phục ba mẹ."
Trong đầu Tô Mai bất chợt hiện lên cảnh tượng Lâm Kiến Nghiệp pha trò khiến ba Tô bật cười vui vẻ ở quê.
"Tiểu Mai." Triệu Khác nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô, tưởng rằng cô lại nhớ tới thanh mai trúc mã bên nhau từ nhỏ tới lớn Lâm Kiến Nghiệp, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc khó diễn tả: "Lúc ba mẹ tới, em cũng phải phối hợp với tôi một chút, bằng không, cho dù tôi có làm tốt tới nhường nào đi chăng nữa, e rằng họ cũng sẽ không yên tâm giao em cho tôi."
"Tôi... Tô Mai rút tay ra khỏi bàn tay anh ta: "Tôi sợ mình làm không tốt."
Cô có rất nhiêu điểm không giống với nguyên chủ, với mức độ yêu thương con gái của ba Tô và mẹ Tô, cô không biết có thể qua mắt họ được không, lấy đâu ra tâm trạng phối hợp diễn kịch với anh nữa.
Nghĩ tới đó, Tô Mai lại càng cảm thấy bực bội, bèn quay người đi vào trong phòng.
"Tiểu Mai... Triệu Khác đứng nguyên tại chỗ nhìn theo dáng vẻ vội vã muốn thoát đi của cô, chán nản đấm mạnh lên thân cây một cái, anh không nên, không nên nhắc tới ba mẹ vợi sắp tới và lúc này. Vốn dĩ không khí đang vui vẻ, náo nhiệt lại bị anh phá hủy.
Tô Mai trở vê phòng ăn cũng không còn hứng thú ăn uống nữa. Cô ăn qua thêm hai thìa cháo rồi cũng buông đũa xuống theo Lưu Gia Thịnh.
Triệu Khác cũng mau chóng bình tĩnh lại và bước vào. Anh cầm bát lên, hai ba ngụm đã giải quyết xong bát cháo của mình, sau đó giúp Tô Mai dọn dẹp bàn ăn.
"Để anh!" Hai người bước vào phòng bếp, Triệu Khác kéo Tô Mai đang chuẩn bị rửa bát ra, ngồi xổm xuống mau chóng bắt đầu rửa. Tô Mai liếc nhìn anh một cái, cầm lấy gáo bắt đầu rửa nồi.
Động tác của anh chợt ngừng lại, vừa mở miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cô, bất giác thở dài, tay đang rửa bát cũng càng mau hơn.
"Ông, bà, mẹ, chú Triệu, anh cả, anh hai, con về rồi đây-" Vừa bước vào sân, Tiểu Hắc Đản đã buông tay của Lưu Minh Trạch ra, vừa hét vừa chạy vọt về phía phòng bếp đang sáng đèn. Nhìn thấy Tô Mai và Triệu Khác trong phòng, hai mắt cậu bé rực sáng, hét lên thật lớn: 'Mẹt! Chú Triệu!"
Tô Mai vừa ngẩng đầu thì bắt gặp nụ cười của Tiểu Hắc Đản, khóe miệng cũng không khỏi cong lên: "Ai đưa con về thế?"
Tiểu Hắc Đản ngẩng đầu, tay chỉ ra đằng sau: "Anh Minh Trạch ạ."
"Anh cái gì mà anh, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chú." Một giọng nói trong trẻo vang lên, cùng với đó là một chàng trai mười tám mười chín tuổi bước ra từ trong màn đêm tới đứng dưới ngọn đèn trước cửa.
Thấy Triệu Khác đang rửa bát, Lưu Minh Trạch không khỏi ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười nói: "Chào Trung đoàn phó Triệu, đồng chí Tô."
Trong đầu Tô Mai thoắt cái đã hiện lên lời giới thiệu của cậu về mấy chàng thiếu niên, mau chóng nhận ra người này là ai, Lưu Minh Trạch - con trai út của phòng thứ hai, sinh viên năm hai khoa toán học đại học Hoa Thành, giỏi chơi nhạc cụ đàn phong cầm.