[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Kinh Sợ (1)

Chương 231: Kinh sợ (1) Chương 231: Kinh sợ (1)Chương 231: Kinh sợ (1)

Triệu Khác đứng dậy cất bát đũa, lấy khăn lau tay, khẽ xoa đầu của Tiểu Hắc Đản rồi nói với Lưu Minh Trạch: "Nếu đã bảo Niệm Huy gọi em là chú thì đừng tỏ ra xa lạ với anh chị thế, gọi anh là anh Triệu, gọi vợ anh là chị Tiểu Mai là được."

"Anh Triệu, chị Tiểu Mai." Lưu Minh Trạch nghe lời gọi theo, cười nói: 'Em đưa Niệm Huy về tới nơi, cũng nên đi rồi. Anh chị nghỉ ngơi sớm một chút."

Tô Mai và Triệu Khác gật đầu với cậu ta: "Đi thong thải!"

"Anh Minh Trạch." Tiểu Hắc đản vẫy vẫy tay với cậu ta nói: "Đừng quên ngày mai tới đón em đi chơi nhé."

"Đã bảo phải gọi là chú mà." Lưu Minh Trạch quay đầu lại sửa đúng.

"Hì hì, giống nhau, giống nhau cả mà..."

"Mẹ." Tiểu Hắc Đản kéo tay Tô Mai, vừa đi vê hướng nhà chính vừa nhảy nhót, nói: "Chiều chúng ta đi xem bộ phim tên 'Cô gái Thượng Hải' nhé, chị gái tóc ngắn uốn xoăn trong phim mặc chiếc váy đẹp lắm, nhưng không đẹp bằng cái mẹ mặc hồi sáng. Mẹ, sao mẹ không mặc nữa?"

"Không tiện làm việc." Sau khi ngủ trưa dậy, Tô Mai đã đổi lại quần áo, giày dép và kiểu tóc.

"Vậy sau này cũng không mặc nữa ạ?”

Tô Mai ngẫm nghĩ: 'Ngày mai ra ngoài dạo phố sẽ mặc."

"Ra ngoài dạo phốt" Tiểu Hắc Đản ngạc nhiên nói: 'Mẹ cũng muốn ra ngoài chơi ạ?

"Ừ" Tô Mai dừng lại giúp cậu bé lau mồ hôi trên trán: "Con cũng ra ngoài chơi đi, anh cả anh hai và em trai con đều muốn đi ra ngoài chơi đó."

"À." Tiểu Hắc Đản nói: "Vậy mọi người cũng xem phim, học khiêu vũ và ăn món Tây ạ?"

"Con còn học được khiêu vũ cơ à?”

"Dạ." Tiểu Hắc Đản gật đầu: "Con nhảy đẹp lắm nha."

Nói rồi, cậu bé nâng tay Tô Mai lên rồi nhón chân xoay một vòng, sau đó kéo lấy tay cô, vừa nhảy vừa đếm nhịp: "Một hai ba, hai hai ba, ba hai ba..."

Lưu Trọng Mân nghe thấy giọng nói của Tiểu Hắc Đản bèn bật đèn trong sân lên, dẫn Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đi ra.

Trong sân, Tiểu Hắc Đản kéo Tô Mai, tuy rằng nhảy không chuẩn lắm và bước chân cũng khá rối loạn, nhưng ba người vẫn nhận ra đó là khiêu vũ.

Tại đại lễ đường vào ngày cuối tuần thường đông nghẹt nam nữ thanh niên nhảy khiêu vũ, ba người sống ở nội thành từ nhỏ đương nhiên đã từng thấy.

"Ha ha... Tiểu Hắc Đản, cậu nên đổi người nhảy đi." Lưu Trọng Mân vui vẻ nói: "Cô Tiểu Mai cao mà cậu thấp như thế, vốn dĩ không hợp."

"Nào." Lưu Trọng Mân ngoắc tay với cậu bé: "Mình chỉ cậu."

"Cậu biết không đấy?" Tiểu Hắc Đản dừng bước, nghi ngờ hỏi.

Lưu Trọng Mân giang đôi tay ra rồi đếm nhịp, cơ thể di chuyển nhẹ nhàng.

Tiểu Hắc Đản buông tay Tô Mai ra, phấn khởi chạy sang, nói: "Dạy mình! Dạy mình!"

Lưu Trọng Mân dắt đôi tay của cậu bé, ngoảnh lại nói với Lưu Văn Hạo: "Ba, lấy cây phong cầm của ba đệm tấu cho tụi con đi."

Lưu Văn Hạo cũng muốn làm sôi động bầu không khí, tiện thể xoa dịu mối quan hệ giữa Tô Mai và Triệu Khác, hai người chung sống hơi cứng nhắc, giống như có khúc mắc với nhau vậy.

"Được, đợi chút." Nói rồi, Lưu Văn Hạo chạy chậm sang sát vách lấy cây phong cầm ra. Có một khoảng thời gian Lâm Niệm Doanh không đụng tới phong cầm, nhìn cây đàn trong tay anh ta bèn chầm chậm nhích sang.

Âm nhạc cất lên, một tay Lưu Trọng Mân nắm lấy tay của Tiểu Hắc Đản, tay còn lại dìu eo của cậu bé kéo cậu bé xoay tròn, trong lúc đó còn không quên chỉ lại cách bước của cậu bé.

Tiểu Hắc Đản thấp hơn nhiều so với Lưu Trọng Mân, bàn tay đặt trên vai cậu ấy trượt xuống liên tục, đôi chân ngắn bị Lưu Trọng Mân nâng lên chỉ có mũi chân là chạm đất, tuy nhiên vẫn chịu được, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc cùng với đôi mắt sáng ngời, cậu bé học một cách vô cùng tập trung.

Tô Mai không nhịn nổi phì cười một tiếng.

Triệu Khác đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.

Tô Mai nghiêng đầu đối mặt nhìn anh, sau đó né tránh.

Khóe môi Triệu Khác khẽ cong lên, bước đến trước mặt cô rồi hơi cúi người, chìa tay ra bảo: "Nào, để anh dạy em."

Triệu Cẩn chống gậy đứng ở cửa, cười đùa nghịch bảo: "Dì Tô, để ba con dạy dì nhảy một bài!"

Bà Lưu bế Tiểu Du đi ra, thấy vậy bèn cười nói: "Hiện giờ người trẻ tuổi chẳng có mấy ai không biết khiêu vũ, Tiểu Mai, để Triệu Khác dạy cháu nhảy hai vòng."

"Thím ơi." Lâm Niệm Doanh cũng cười, nói: "Thím thử đi, thú vị lắm đấy."

Tô Mai biết khiêu vũ, đám con gái trong thời đại của cô từ nhỏ đã phải đăng ký lớp sở thích, không vũ đạo, hội họa, thư pháp thì cũng là bơi lội, cờ tướng vân vân. Khi dần lớn lên, có người từ bỏ, có người kiên trì vì đam mê.

Môn cô thích nhất là hội họa và chế tạo mô hình, tuy rằng đã bỏ vũ đạo từ lâu, nhưng khi đó học rất kỹ nên vẫn nhớ các bước di chuyển cơ bản.

Tô Mai được Triệu Khác dẫn dắt, ban đầu còn hơi bỡ ngỡ chập chững, trong lúc chậm rãi xoay tròn đã thuận lợi hơn.
Bình Luận (0)
Comment