Chương 264: Công việc (2)
Chương 264: Công việc (2)Chương 264: Công việc (2)
Ở sườn núi này của bọn họ chỉ có bốn tòa nhà, bây giờ có một tòa không ai ở cả.
"Đội trưởng Đông của binh đoàn pháo quân đã đặt trước." Triệu Khác cẩn thận cất bức tranh cô vẽ vào túi, bỏ trong rương rồi khóa kỹ lại: "Người yêu của anh ta là bác sĩ trưởng khoa sản của thành phố, vẫn chưa đến đây."
"Bác sĩ trưởng khoa phụ sản." Tô Mai suy nghĩ: "Có phải họ Tân không? Lúc em nằm viện, hình như cô ấy từng giúp em chăm sóc Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản."
"Ừm, là cô ấy." Triệu Khác cất chìa khóa, cầm bản thảo của hai bức tranh bị hỏng và mấy tờ giấy tính toán theo công thức đi vào phòng bếp để đết.
Tô Mai cất bút chì và giấy thừa, đi theo vào đó đánh răng: "Giấy vẽ không đủ."
"Ngày mai anh đi mua."
"Ngày mai anh muốn ra ngoài à?" Tô Mai ngậm bót đánh răng nói.
"Ừm"" Triệu Khác nhìn tàn tro của giấy, đứng lên nói: "Anh đưa anh ba đi gặp Trương Ninh và anh cả của cô ấy để giải quyết công việc."
nÀ"
Triệu Khác chờ Tô Mai rửa mặt xong nắm tay cô đi vào nhà, nhấc Tiểu Du Nhi và Tiểu Hắc Đản tới giữa giường. Sau đó ôm cô vào lòng một cách rất tự nhiên.
Lúc đầu Tô Mai có chút không quen, cô thuận theo Triệu Khác trò chuyện về những việc xảy ra mấy ngày nay thì người từ từ thả lỏng ra.
Hôm sau, Tô Mai đi vào nhà ăn thì phát hiện có một nữ đồng chí hơn ba mươi tuổi trong phòng bếp.
"Mới tuyển hả?" Tô Mai hỏi Đại Bàn. Đại Bàn gật đầu, đưa cho cô nửa tô mì: 'Nếm thử đi."
Trên nước canh màu trắng đục có rắc lên chút hành lá cắt nhỏ, tía tô, sợi gừng, khi dùng đũa gắp lên, mì vừa mềm vừa dài. Lúc ăn vào miệng thì cảm thấy rất dai, sau khi ăn mì lại húp thêm miếng nước canh, ngon tuyệt.
"Cô ấy làm hả?"
"Thế nào?" Đàn Bàn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tô Mai giơ ngón tay cái lên: “Quá ngon.”
"Đó là vợ trước của trung đoàn trưởng Trương thuộc binh chủng pháo binh, Chu Chiêu Đệ."
"Vợ trước!" Tô Mai kinh ngạc.
"Ừm"' Đại Bàn nói: "Cũng ngay lúc cô ấy dẫn con trai đến tìm ba thì tình cờ gặp đồng chí của nhà chúng ta ra nhà ga đón người, nên cùng bị kéo qua đây, :
"Vậy khi nào cô ấy về quê?”
Thừa dịp cô ấy đang ở đây có thể ăn thêm mấy lần nữa.
"Tạm thời chưa biết."
"Tình huống của Chu Chiêu Đệ như thế, chắc có lẽ quân đội sẽ không cho cô ấy ở lại phải không?"
"Tình huống lúc này có hơi phức tạp."
"À2"
"Trung đoàn trưởng Trương lên núi huấn luyện vẫn chưa về, ngày hôm qua vợ hiện tại của anh ta đã đón đứa đẻ sau đó đuổi cô ấy ra ngoài." Đại Bàn kể lại từ đầu: "Hôm qua lúc tôi về khu nhà tập thể thì nhìn thấy Chu Chiêu Đệ đang ngồi xổm bên dòng suối. Sợ người ta gặp chuyện không may nên mang về sắp xếp ở trong một gian phòng nhỏ tại nhà ăn. Cô ấy là người vô cùng chịu khó, sáng sớm các chiến sĩ tới đây đã thấy khoai tây được hấp xong." Đại Bà lại nói tiếp: "Sáng sớm tư lệnh Giang nghe lính cần vụ nói, hôm qua chúng ta mổ heo cho chị dâu làm món canh hầm, ông ấy thèm ăn nên đã đi bộ đến lấy. Tối hôm qua mổ heo làm món ăn đã ăn hết, làm gì còn nữa. Đồng chí Trương thấy ông ấy đã lớn tuổi còn chạy xa như vậy vì miếng ăn, nên cũng có chút không đành lòng, làm cho ông ấy... Sau đó đến bên suối bắt ba con cá trích, hái mớ rau cần đem về bỏ cá trích vào nước canh, sau khi nấu với canh rau cần xong thì để nguội. Tư lệnh Giang thấy canh cá trích còn tươi, thấy tôi đến liền hỏi có mì cuộn tay không. Ông ấy nhớ lúc chiến tranh đã từng ăn một bát mì cá trích sợi nhỏ ở thủ đô."
"Lúc đó cô ấy làm à." Tô Mai hiếu kỳ hỏi: "Cô ấy biết thân phận của tư lệnh Giang hả?"
"Không biết, tuy nhiên." Đại Bàn cười nói: "Cô nghĩ xem, tuổi lớn như vậy ở trong quân đội, chức vụ có thể thấp sao."
"Cũng đúng." Tô Mai gật đầu, lại tò mò hỏi tiếp: "Tư lệnh Giang để cô ấy ở lại à?
"Tư lệnh Giang chưa nói gì cả, ông ấy chỉ bảo nhân viên cần vụ đi điều tra xem có phải cô ấy không thể tiếp tục sống ở quê nữa hay không." Đại Bàn nói: "Cô không biết đâu, lúc cô ấy làm cá trích, tình cờ ống tay áo trượt lên, lộ ra cánh tay toàn là vết thương, còn giữa hai bàn tay chi chít những vết rách nhỏ."
"ồ" Tô Mai thò đầu nhìn phía sau phòng bếp một lát, người ấy đang im lặng làm việc, khuôn mặt đen gầy rất chất phác, chỉ khi làm nguyên liệu nấu ăn, trong mắt của cô ấy mới tỏa ra những tia sáng nhỏ nhặt.
Sau khi uống phần nước canh dư còn lại, Tô Mai chép miệng đầy vẻ tiếc nuối: "Ngon quá! Muốn ăn tiếp."
Đại Bàn lắc đầu: "Có thể giữ lại cho cô nửa bát là tốt lắm rồi, cô không biết phong bếp của chúng ta tất cả điều là sói đói à, bao nhiêu cũng không đủ ăn."
Tô Mai tiếc nuối cầm bát mì đến bồn rửa.