Chương 263: Công việc (1)
Chương 263: Công việc (1)Chương 263: Công việc (1)
"Yes Sir!" Tiểu Trang trả lời, đậy một cái sàn trúc lên trên chậu, bưng ra nhà ăn.
Từ xa đã thấy hình như người đi trước là Triệu Khác.
"Trung đoàn trưởng Triệu!"
Triệu Khác quay đầu, Tiểu Trang vội vã ôm chậu chạy tới.
"Thấy được anh thì hay rồi, vậy em không cần đặc biệt đi một chuyến!" Tiểu Trang cười bảo: "Đây, sĩ quan hậu cần gửi đồ lợn đã làm cho nhà mọi người này!"
Triệu Khác đưa tay nhận lấy chậu, nói tiếng cảm ơn.
Lúc anh bưng được chậu tới nơi, cơm nước đã làm xong từ lâu, cả nhà vây lấy bàn ăn, đang vui vẻ nhìn Tô Mai cắt giấy dưới sự chỉ vẻ của mẹ Tô, tiện thể đợi anh về ăn cơm.
"Thơm quá đi!" Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, nhao nhao trượt từ gối ba Tô và anh ba Tô xuống, chạy về phía Triệu Khác.
"Chú Triệu, là thịt, đúng không ạ? Cháu ngửi thấy mùi!"
"Thịt thịt thịt thịt..." Tiểu Du Nhi ôm chân Triệu Khác, gọi mà chảy nước miếng.
Tô Mai bỏ kéo xuống, nhận lấy cái chậu trong tay anh, dở sàng trúc lên liếc qua, vui vẻ hỏi: "Sĩ quan hậu cần cho à?”"
"Ừ”" Triệu Khác khom lưng ôm lấy Tiểu Du Nhi, Tiểu Hắc Đản: "Em dọn móng heo và tai lợn ra đĩa đi, anh uống với ba, anh ba một chén."
Trong nhà vẫn còn rượu đế mua lúc kết hôn.
"Được." Tô Mai bưng chậu vào nhà bếp.
Mẹ Tô nhanh chóng thu lại cây kéo trên bàn, giấy đỏ và giấy đã được cắt, dọn cơm ra. Móng heo, lỗ tai heo, đuôi heo thái lát, rưới nước tỏi lên, thêm chút dầu vừng, lại rải hành thái.
Xương lớn chia thành khúc, đưa cho mấy đứa bé gặm.
Thị trên đầu heo đều được lọc ra sạch sẽ, chỉ còn óc heo bên trong sọ heo, Triệu Khác lấy búa bổ ra, Tô Mai cầm chén hứng, đặt lên bàn cho mấy đứa bé và hai người già ăn,
"AI" Lâm Niệm Doanh đột nhiên kêu lên một tiếng: "Răng của con rớt rồi!"
Đâu xương trên tay cậu bé còn dính một cái răng.
Tiểu Hắc Đản nhìn phần đầu khớp xương trong tay cậu bé một cái rồi lại nhìn phần miệng chảy máu của cậu, sợ đến mức nhét phần đầu xương trong tay mình vào tay Tô Mai, che miệng mình lại bảo: "Mẹ, con không ăn!"
Tiểu Du Nhi học theo, nhét một khúc đuôi heo trong tay vào tay Tô Mai: "Mẹ, không ăn!"
Tô Mai sửng sốt, tưởng là mình nghe nhầm.
Không phải cậu nhóc này vẫn hay gọi cô là dì sao?
Tô Mai bưng nước cho Lâm Niệm Doanh súc miệng.
Mẹ Tô lấy răng, hỏi Lâm Niệm Doanh: "Răng trên à?"
Lâm Niệm Doanh đang đứng dưới hành lang ngậm nước, cậu bé gật đầu.
"Răng trên phải ném dưới giường, còn răng dưới ném lên nóc nhà." Mẹ Tô nói xong cầm răng đi tới căn phòng ở phía tây.
Tiểu Hắc Đản tò mò chạy đến nhìn: "Sao không vứt đi ạ?"
"Vậy nó sẽ không mọc dài ra nữa." Mẹ Tô cười nói.
"Không mọc dài!" Tiểu Du Nhi đi vui vẻ đi sau lưng Tiểu Hắc Đản nói hùa theo.
Lâm Niệm Doanh tò mò hỏi Triệu Cẩn: "Tất cả răng trên của anh đều ném dưới giường ạ?”
Từng cái từng cái một, đây chẳng phải thả một mớ răng dưới giường sao.
Hai chiếc răng cửa của Triệu Cẩn rụng năm ngoái, bây giờ đã thay hết toàn bộ.
"Ừ" Triệu Cẩn lấy kinh nghiệm của người đã từng thay răng khuyên bảo cậu bé: "Em đừng le lưỡi ra liếm chỗ đó, mấy tháng nữa nó sẽ mọc dài lại."
Đầu lưỡi của Lâm Niệm Doanh vừa quét qua chỗ thiếu răng, sau khi nghe thấy cậu bé cứng đờ người, nói với vẻ không được tự nhiên: "Mấy tháng ạ?"
"Răng của an." Triệu Cẩn đưa tay lên chỉ răng cửa ở hàm bên trái: "Hơn một tháng là mọc rồi, răng bên phải ba tháng mới dài ra."
"Tại sao không giống nhau ạ?" Lâm Niệm Doanh tò mò nhìn: "Là do số lần anh thè lưỡi ra liếm nhiêu hơn hả?"
"Tốt nhất đừng thè lưỡi ra liếm." Tô Mai bưng cháo tới cho Lâm Niệm Doanh: "Liếm quá nhiều sẽ khiến lợi bị kích ứng và nhiễm trùng. Chậm lớn cũng có thể do thiếu canxi, ngày mai lấy xương sườn hầm canh cho con uống."
Mẹ Tô thả răng xong quay lại, nghe con gái bảo ngày mai hầm canh xương sườn thì lông mày giật giật mấy cái. Mấy hôm nay, ngày nào cũng ăn thịt, bà nhớ là xương sườn hầm cách đây ít nhất mười đến mười tám ngày.
Nếu con gái nói với Tiểu Hắc Đản mấy lời này thì bà còn có thể ngăn cản được. Nhưng đối tượng lại là Lâm Niệm Doanh, nên khó mà mở lời.
Tối nay ba Tô và anh ba uống hơi nhiều rượu, mặc dù rượu gạo không làm người ta say, nhưng hai người vẫn tắm rửa sớm sau đó đi nghỉ ngơi.
Mẹ Tô lo lắng cho ba Tô, xách phích nước đi theo ông ấy.
Sau khi sắp xếp cho Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh, dỗ Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du Nhi ngủ, Tô Mai lấy giấy vẽ ra nằm sấp trên bàn sách trong phòng ngủ để vẽ.
Triệu Khác giúp cô gọt từng cây bút chì, rót một cốc nước đường đỏ đặt ở góc bàn, cầm quyển sách lên nhìn cô.
"Tiểu Mai, mười giờ rồi." Hai tiếng sau, anh bỏ sách xuống: "Đi ngủ thôi."
"Vâng." Tô Mai đã vẽ xong bức tranh trong tay, cô để bút chì xuống duỗi thẳng lưng: "Hôm nay có nhiều quân tẩu đến như vậy, tòa nhà đối diện nhà bác gái Vương, tại sao lại không có người ở thế?"