Chương 262: Gọi mẹ, gãy răng (3)
Chương 262: Gọi mẹ, gãy răng (3)Chương 262: Gọi mẹ, gãy răng (3)
Bất kể Tô Mai đến từ tận thế có che giấu như thế nào, phong thái bộc ra ngoài lúc lơ đãng vẫn hấp dẫn sự chú ý của người khác. Bề ngoài yếu đuối nhưng đôi mắt kiên nghị, thế ngồi thẳng lưng, một loại sức ép áp đảo mọi vật vô cớ xuất hiện.
Nếu như nhìn kỹ, thì khi người có sức ép như Triệu Khác ngồi chung với cô, không ngờ giữa cả hai lại tạo ra cảm giác 'thực lực ngang nhaư, Tô Mai không hề kém hơn dù là nửa phần.
Triệu Nho Sinh dẫn theo con trai cả đi ra từ thư phòng, thấy vợ mình lại đang xem ảnh chụp con trai gửi tới, không kìm được mà lắc đầu, nói với con cả: "Mẹ con đó, ba thấy mấy hôm nay bà ấy có hơi phát rồ rồi. Từ khi bà ấy nhận được ảnh chụp Tiểu Khác gửi tới, ban ngày bà ấy cất trong túi, đêm về lại đặt dưới gối, sớm trễ gì cũng xem. Con nói xem, có gì mà đáng nhìn dữ vậy?"
Tần Thục Mai trừng ông ấy: "Ghen tị! Ông đang ghen tị! Không phải là do ông không giành được với tôi sao!"
Dứt lời, bà ấy cười lớn, nhét ảnh chụp vào túi áo trên, gọi người giúp việc lại: "Tiểu Lý, dọn cơm được rồi."
Đợi cho người giúp việc bưng hết từng món lên, Tần Thục Mai gọi con trai con dâu, bảo: "Lại nếm thử đi, đều là món Tiểu Mai chuẩn bị sẵn, Tiểu Khác gửi tới đó."
Dụ Lam liếc nhìn trên bàn, thấy có màn thầu bằng lương thực, cháo nấm sò khô măng sợi, cá mặn chưng, salad rong biển, còn có một đĩa trứng vịt muối nữa, bèn cười bảo: "Trong mấy thứ gửi bọn con cũng có những món này."
"Ồˆ" Tần Thục Mai cười bảo: "Nói vậy là phần bảo đảm bên thằng hai cũng giống vậy rôi!"
Đối với cháo và từng món ăn một trên bàn, Triệu Nho Sinh lẫn Triệu Trác đều rất thích. Triệu Trác buông bát, nói với Tân Thục Mai: "Mẹ, hôm trước mẹ viết thư cho Tiểu Khác có bảo em ấy gửi thêm chút hải sản không?"
Dụ Lam cười vỗ chồng mình một cái: "Muốn ăn thì chúng ta tới mấy tiệm cơm gần nhà, có ai không mua được đâu, anh cần gì phải làm phiền Tiểu Khác như vậy? Đường đi xa thế, gửi một lần cũng phải một bao to, phí gửi không ít đâu."
"Không giống mà.' Triệu Trác cười bảo: "Trong những món thức ăn này anh còn được ăn tấm lòng của em trai và em dâu, tự đi mua có không?"
Lời này của anh ấy lập tức khiến Tần Thục Mai và Dụ Lam nghĩ tới Tịch Nam.
Nó theo thằng hai đi Cáp Nhĩ Tân cũng mấy tháng rồi, vậy mà thư càng ngày càng ít, hầu như nửa tháng mới được một lần, trong thư viết toàn tình ý. Trước đó họ xem trong lòng còn thấy ấm áp, nhưng bây giờ vừa so hai bên với nhau thì họ lập tức cảm thấy có gì không đúng nữa.
Đều là gửi đồ về, bọn họ gửi quà kết hôn cho Tiểu Mai, Tiểu Mai nhận được chưa lâu đã nghĩ cách sắp xếp chút hải sản gửi về, còn hai mẹ con kia, nhận được không ít đồ, nhưng mà... đến nay... hình như vẫn chưa thấy được chút gì của họ.
Hai người mẹ chồng, con dâu nhìn qua lại nhau, lập tức cảm thấy khó chịu.
Trong tay hai mẹ con bọn họ, ai cũng nắm phần đồ cưới đáng kể, không thiếu tiền, tất nhiên cũng không thiếu chút vật kia của họ, có thể chuyện giống như con cả/chồng nói vậy, bọn họ là không có lòng rồi!
Trước đây họ thấy nhà mẹ đẻ bên đó nghèo, mà họ cũng không thiếu chút đồ của bên đó, thành ra chưa bao giờ tính toán, họ nghĩ chỉ cần thăm hỏi nhau, gửi thư thường xuyên thôi là được. Bên kia muốn cái gì, thiếu cái gì, lúc đi dạo phố bên này tiện tay là mua luôn cho.
"Mẹ." Ở Thượng Hải, nhà họ Dụ và nhà họ Triệu ở đối diện nhau, Dụ Lam là được Tần Thục Mai nhìn mà lớn lên, vậy nên có gì hai người mẹ chồng, con dâu đều không giấu giếm: "Tháng này con muốn giảm một nửa mấy thứ ở Cáp Nhĩ Tân." "Giảm đi!" Nụ cười trên mặt Tần Thục Mai cũng thu lại: "Mẹ với con cùng giảm, có số tiền kia rồi chúng ta không cần gửi thêm nữa, mua đồ gì gửi cho Tiểu Mai đi."
Triệu Nho Sinh trừng Triệu Trác: Cũng do thằng nhóc con kiếm chuyện đấy!
Triệu Trác liếc qua ba mình, không phải mẹ và vợ anh ấy không so đo, trong tay cũng không thiếu tiền, thì... với tính tình của vợ em hai, sợ là trong nhà đã náo loạn tung trời từ lâu rồi.
Tính toán tính toán cả ngày, có ý nghĩa gì à?
Mấy hôm trước anh ấy gọi cho Tiểu Khác, buộc miệng hỏi một câu em hai gửi cho nó bao nhiêu tiên quà, nó bảo sáu mươi sáu đồng.
Hay thật! Lúc bọn họ kết hôn, anh cả là anh ấy đây tặng một phong chín trăm chín mươi chín đồng. Khi đó Tiểu Khác vẫn chưa kết hôn, đang đi học, vậy mà dịp đó nó cũng trút tiền riêng ra mua cho vợ chồng bọn họ một đôi đồng hồ đeo tay nhập khẩu.
Vậy mà nó gửi lại như vậy đấy!...
Tối đó, nhà ăn nông khẩn gửi cho bọn nhỏ của quân tẩu mới tới một bát lớn đồ lợn hầm.
Sĩ quan hậu cần cực kỳ bận rộn, cầm cái chậu có óc heo đã rửa sạch, hai cái móng heo, một cái đuôi heo, nửa cái tai lợn, hai cây sườn lớn, đưa cho Tiểu Trang: "Đưa cho đồng chí Tô đi."