Chương 261: Gọi mẹ, gãy răng (2)
Chương 261: Gọi mẹ, gãy răng (2)Chương 261: Gọi mẹ, gãy răng (2)
"Mẹ ơi!" Tiêu Hắc Đản cười đủ rồi thì vịn lấy chân Tô Mai, cảm thán: "Nhà bọn họ có nhiều trứng vịt quát Con cũng muốn ăn trứng vịt muối, khi nào mẹ mới mua nữa?”
"Con ngoan ngoãn một chút đi." Tô Mai chọc một cái vào đầu của cậu nhóc: "Vậy hôm nào mẹ sẽ bảo người ta mang giúp một ít về."
"Ha ha, thật ra con...' Tiểu Hắc Đản vặn vẹo cái cơ thể nhỏ, liều mạng nén cười bảo: "Con ngoan lắm mà, chỉ là ban nãy có một lúc con không kìm được ha ha... Con vừa nghĩ tới tên của cậu ta, tên rắm'. Ha ha, là con không nhịn được mà ha ha... tên là rắm!
Đổng Tất đang ngốn trái cây bật lên một tiếng 'oa' khóc uất ức: "Oa... mẹ, mẹ, con không tên Rắm' nữa, con muốn đổi tên, đổi tên hu hưu..."
Quý Tri Hạ 'phụt' cười vui một tiếng: "Không đổi được, tên của con là do ông nội con phải lật từ điển lâu lắm mới tìm được."
Tô Mai bèn thấy xấu hổ thật sự!
"Ừm..." Tô Mai khom người ôm lấy Tiểu Hắc Đản, xấu hổ nói với mấy người: "Trời không còn sớm nữa, hẳn bây giờ nhà ăn có cơm rồi, mọi người mau đưa con tới đi. Nhà của tôi là căn thứ hai tại chỗ giữa sườn núi phía Đông. Ban ngày tôi làm việc ở nhà ăn, có chuyện gì thì trưa mọi người có thể tới nhà tìm tôi, cũng có thể tới nhà ăn tìm tôi."
"Được rồi." Quý Tri Hạ móc khăn tay ra lai lau mặt cho con trai, sảng khoái bảo: "Có thời gian tôi tới chơi với cô."
"Tôi, tôi cũng vậy." Trần Thanh Miêu nói theo.
"Ba, anh ba." Tô Mai lại quay sang một hướng khác gọi hai người: "Về nhà ăn thôi." Ba Tô và anh ba Tô gánh cỏ xanh qua đây, mấy người chia tay ở đầu ruộng.
Tô Mai đặt Tiểu Hắc Đản xuống, đỡ ba Tô lên núi, vê nhà.
Anh ba Tô gánh hai giỏ lớn đầy tràn cả cỏ, dẫn Tiểu Hắc Đản - người vẫn chưa chơi chán, Lâm Niệm Doanh đi theo sau.
Hôm nào tâm thần của Triệu Khác cũng có phần không yên, cầm điện thoại lên lại buông xuống, vẫn không nhãn gọi. Trong những chuyện mà Tô Mai nói, trừ chuyện hạn hán trên diện rộng và cấp trên đã đang bắt tay vào tạo dựng công xã nhân dân là tra được, thì những chuyện khác cực kỳ khó tin.
Quên đi, đợi bản vẽ của Tiểu Mai hoàn thành rồi, anh lại nghĩ cách ra ngoài một chuyến vậy!
Ngay lúc anh đang do dự không biết có nên gọi điện thoại vê nhà không, thì ở Bắc Kinh xa xôi, Tần Thục Mai đang cầm ảnh chụp cũng đang nói về anh.
"Dụ Lam, con nhìn này." Tân Thục Mai trỏ vào Triệu Khác trong ảnh, bàn bảo: "Ba tấm ảnh, Tô Mai và mấy đứa bé, không ai là không cười, không vui vẻ, chỉ có nó Sụ nguyên cái mặt, mặt đen cứ như Bao Công ấy!"
Dụ Lam thấy mẹ chồng miệng thì nói ghét, nhưng trong mắt toàn ý cười, bèn biết bà ấy cực kỳ hài lòng về Tô Mai. Cũng phải thôi, chỉ cần nhìn từ tấm hình là đã không khó nhận ra rằng Tiểu Cẩn, Tiểu Du Nhi quyến luyến không nỡ rời cô ấy.
Điều này nói rõ chuyện gì?
Nói rõ những lời Tiểu Cẩn viết trong thư đều là thật, người ta đối xử với bốn đứa bé như nhau, đứa nào cũng gửi lòng thật vào.
Còn cả ánh mắt Triệu Khác rơi trên người Tô Mai... nhìn sự dịu dàng đó kìa, sắp tan thành nước luôn rồi, như vậy mà bảo chỉ là một gia đình tổ hợp bình thường thôi sao?
"Mẹ, vậy mẹ đã yên tâm chưa?" Dụ Lam cười hỏi.
Tần Thục Mai vuốt phẳng Tô Mai và mấy đứa bé trong ảnh, cười bảo: "Yên tâm rồi, còn cực kỳ yên tâm nữa! Con bé á, thật sự là vượt xa cô con dâu mẹ mong ước rồi! Vốn mẹ nghĩ Tiểu Mai xuất thân từ nông thôn, khuôn mặt rất thanh tú cũng là đã không tệ rồi. Tiểu Khác dẫn theo hai đứa bé xây dựng lại gia đình với nó, mẹ còn mong muốn gì được nữa chứ, không phải mẹ chỉ mong con bé đối xử tốt với bọn nhỏ, rồi Tiểu Khác bận bịu cả một ngày tan làm về được ăn một bữa cơm nóng thôi sao?"
"Không ngờ con bé lại xinh đẹp như vậy!" Tần Thục Mai lớn lên trong mật quán từ nhỏ, người nhà xung quanh không có tài thì cũng có sắc, thành ra ít nhiều gì bà ấy cũng là một người 'yêu cái đẹp'.
"Nhìn thế nào cũng đẹp!" Tân Thục Mai cầm ba tấm ảnh, đổi góc độ mà thưởng thức Tô Mai, rồi chợt nhíu mày cười một tiếng: "Chuyện quan trọng nhất là con bé đối xử với Tiểu Cẩn, Tiểu Du Nhi thật sự rất tốt! Con cũng đọc thư Tiểu Cẩn viết rồi, mẹ ruột cũng tới đó mà thôi. A, không phải, có thể là Trương Hinh Vân, mẹ ruột thằng bé còn không được một phần mười của Tiểu Mai nữa!"
"Quan trọng nhất, nhất là..." Dụ Lam cười trêu bảo: "Anh con trai của mẹ còn cực kỳ thích. Mẹ, con nói không sai chứ?”
"Ha ha... Đúng, đúng, không sail Tần Thục Mai vui vẻ bảo: "Lúc ban đầu mẹ vẫn còn buồn bực, rằng với mắt của Tiểu Khác sao nó lại chọn một cô gái không học được mấy ngày, lớn lên ở nông thôn chứ. Bây giờ thì mẹ hiểu rồi!"