Chương 260: Gọi mẹ, gãy răng (1)
Chương 260: Gọi mẹ, gãy răng (1)Chương 260: Gọi mẹ, gãy răng (1)
"Ôi! Ôi! Mẹ nhẹ một chút, nhẹ chút, con nói, con nói còn không được ạ?"
Tô Mai buông tay ra: "Nói đi."
"Hì hì, bọn con diễn kịch đó, cậu ấy là yêu quái, con là Tôn Ngộ Không."
"Vậy cũng không thể lấy nhánh cỏ đánh người khác chứ?"
"Đâu có đánh thật..."
Tô Mai nắm tay Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh đi về nhà. Tại ruộng khoai dưới chân núi, không những có ba Tô ở đó mà còn có anh ba Tô đang nhổ cỏ, lại thêm hai người quân tẩu mới tới cũng phụ vào, vây quanh bọn họ chính là ba đứa nhóc đã chơi cùng Tiểu Hắc Đản ban nãy.
"Lại đây, Tiểu Mail" Ba Tô vươn người lên vẫy tay với Tô Mai: "Giới thiệu với con một chút, đây là đồng chí Trần Thanh Miêu." Ba Tô chỉ vào một người phụ nữ đen gầy mặc cái áo sơ mi hoa đỏ còn mới ba phần, nói xong lại trở người phụ nữ cắt tóc ngắn tới ngang tai nhanh nhẹn ở phía sau: "Kia là đồng chí Quý Tri Hạ, bọn họ sẽ ở lại chỗ sườn dốc phía Tây chúng ta."
Sườn dốc phía Tây không cách chỗ ở của nhà Tô Mai bao xa, cũng không cần đi vòng qua chân núi mới tới được, chỉ lần qua bụi cây dại chưa tới mười phút đã đến: "Đồng chí Trần, đồng chí Quý, tôi là Tô Mai, gọi tôi Tiểu Mai được rồi."
Quý Tri Hạ biết Tô Mai là vợ của cấp trên chồng mình nên không hề không biết xấu hổ mà bước lên gọi tên ngay, chỉ kéo cả cậu nhóc mà ban nãy Tiểu Hắc Đản chỉ vào gọi quỷ nhở tới, cười bảo: "Chồng của tôi là Đổng Đại Sơn, doanh trưởng tiểu đoàn Một trung đoàn trinh sát. Tôi nghe chị dâu Thanh Miêu nói quân đội sắp chia ruộng đất cho chúng tôi, lại vừa khéo thấy ba cô đang nhổ cỏ ở đây nên bèn tới hỏi thử."
Trần Thanh Miêu có phần cẩn trọng, tiến lên nói theo: "Chồng tôi là Lương Thừa, doanh trưởng tiểu đoàn Ba trung đoàn trinh sát."
Nói xong, người này đẩy hai đứa bé bên cạnh: "Tam Mao, Tứ Mao, chào thím đi."
“Chào thím Tô ạ!" Hai đứa bé 'trăm miệng một lời.
Quý Tri Hạ vê lấy tay nhỏ con trai một cái, cậu nhóc này xấu hổ cười bảo Tô Mai: "Thím Tô, cháu là Đổng Tất ạ."
Cậu nhóc này nói với giọng địa phương, nếu không giải thích kỹ càng thì chữ "Tất' cậu vừa nói rất dễ bị nghe nhanh thành rắm.
Tiểu Hắc Đản vừa nghe đã ôm bụng cười không dừng được: "Rắm! Ha ha... không ngờ có người tên rắm nữa!"
"Không phải rắm, là rắm!" Đổng Tất xấu hổ đến đỏ cả mặt, càng giải thích càng nói không xong.
"Niệm Huy!" Tô Mai trừng Tiểu Hắc Đản: "Anh trai nhỏ tên là Đổng Tất. Đừng cười, con có biết hành động này bất lịch sự lắm không?”
Tiểu Hắc Đản che miệng, quay cả người lại, nhưng hai vai vẫn phải run hết một hồi.
Cậu nhóc ở đối diện sắp khóc rồi.
Tô Mai vội vã mò mẫm trong túi, móc ra mấy quả mâm xôi, nhét cho ba đứa bé.
"Đổng Tất." Tô Mai khom người nhìn cậu nhóc kia, áy náy bảo: "Xin lỗi cháu, thím Tô về sẽ phạt nó. Lại đây, ăn trái cây này."
"Nếu sau này cậu ta vẫn cười thì phải làm sao ạ?" Đổng Tất nhận lấy trái cây, uất ức mân môi.
"Vậy thím Tô không cho nó ăn." Nói xong, Tô Mai quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc Đản đang ôm bụng ngồi: "Niệm Huy, nghe chưa?"
"Ha ha... con không nhịn được mài” Tô Mai: ”...'
Đổng Tất uất ức gạt thẳng nước mắt: "Cháu cũng phải đặt cho cậu ta một cái tên khó nghel"
"Không cần đâu, nó có một tên gọi khác là Tiểu Hắc Đản." Tô Mai bảo: "Nghĩa ấy à, tức là đen thùi giống như hòn than."
"Tiểu Mai." Quý Tri Hạ nén cười bảo: "Có ai lại dạy trẻ như thế."
Tô Mai xấu hổ xoa mũi một cái, lại hỏi cô ấy và Trần Thanh Miêu: "Mọi người định sẽ lấy bao nhiêu mẫu?"
"Tôi đã nhận được giấy mời của hiệu trưởng Thái." Quý Tri Hạ nói: 'Dạy Ngữ văn lớp Một và lớp Hai, tôi sợ mình nhận nhiều quá rồi không trồng nổi, nên tính lấy hai mẫu lúa nước, nửa mẫu khoai lang, nửa mẫu đậu nành."
"Tôi thì, người nhà tôi nhiều...' Trân Thanh Miêu nói: "Tôi muốn lấy nhiêu một chút, không biết có thể nhận tối đa bao nhiêu?"
"Chị dâu Chu, vợ tiểu đoàn phó Hàn tới trước đó...' Tô Mai bảo: "Nhận mười hai mẫu."
"Mười hai mẫu." Trân Thanh Miêu trầm ngâm: "Nhà cô ấy có bao người?"
"Bốn.
Trân Thanh Miêu suy nghĩ một phen: "Nhà của tôi có sáu đứa bé, nhân khẩu nhiều hơn nhà cô ấy một nửa, cũng được nhận hai mươi mẫu chứ hả?"
"Hai mươi mẫu!" Quý Tri Hạ giật mình, nhìn sang cơ thể đen gầy và khuôn mặt rõ là tiều tụy hơn bạn trạc tuổi của Trần Thanh Miêu: "Chị có trông nổi không?"
"Đại Ny nhà chị mười lăm, Nhị Ny mười ba, đều có thể phụ một tay rồi."
Quý Tri Hạ: 'Không đi học à?”
"Đại Ny nhà chị..." Trần Thanh Miêu ưỡn ngực, kiêu ngạo bảo: "Tốt nghiệp tiểu học rồi, tới khai giảng Nhị Ny đã học lớp bốn, tan học cũng có thể giúp một tay." Xuôi theo chủ đề câu chuyện, cô ấy trỏ Tam Mao, Tứ Mao bảo: "Ngược lại thì hai thằng nhóc này, đi học hay bị không điểm, ngày nào cũng bị Đại Ny và Nhị Nay cầm cành cây đuổi đánh."